Trong cuộc đời của chúng ta sẽ luôn tồn tại một người đứng ở phía sau lưng ta, che chở cho ta, bảo vệ ta vượt qua những dông bão trong cuộc sống. Nhưng mà, nếu như không sớm nhận ra thứ tình cảm đó, thứ mang đến cho đối phương lại chính là niềm đau, để rồi, cho dù có hối hận cũng đã là muộn màng. Cuộc đời này, không phải ta cứ một mực chối bỏ đi sự tồn tại của nó là có thể được. Lấp đầy con tim bằng tình yêu thương, thứ nhận lại, tại sao lại là sự đau đớn? Tổn thương chồng chất, chẳng thể nào xóa nhòa được.
Áo có thể khâu, nhưng gương vỡ thì không thể lành lại. Con tim đã tổn thương như thế, trái tim rỉ máu nhiều như vậy, giống như là bị ai đó rạch nát mất, làm sao có thể lau khô đi vết thương lòng? Nếu như sự đau đớn này chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh lại có thể nhìn thấy người ở bên cạnh ta, hướng tới ta nở một nụ cười ôn nhu, dùng sự chân thành hôn nhẹ lên gương mặt của ta, như vậy thật à tốt biết bao. Nếu như khi yêu phải chịu đựng đau khổ như thế, vậy thì buông tay, đó có phải là điều tốt nhất hay không? Nước mắt đã rơi, không thể vãn hồi. Tổn thương đã tới, không thể xóa đi.