Hai ngày sau…
“Ho hyung, Ho hyung! Ho hyung tỉnh rồi!” Thủ hạ canh giữ bên người hắn hưng phấn hô lên, sau khi So Gaye ở phòng điều chế thuốc nghe thấy liền vội vàng bỏ thứ trong tay xuống, lau tay, bước nhanh tới. So Gaye cầm đèn pin dành cho bác sĩ, mở mí mắt Jung YunHo ra, chiếu ánh đèn vào.
“Cậu… mẹ nó, soi cái quái gì vậy…” Thanh âm của Jung YunHo rất suy yếu, hơi thở dập dồn, vừa trầm thấp vừa khàn khàn.
“Xem ra vẫn chưa chết, còn biết mắng chửi.” So Gaye đi vào phòng dược liệu sắc thuốc cho Jung YunHo. Đôi môi của Jung YunHo vẫn phủ màu trắng bệch, Jung YunHo liếc bóng lưng của So Gaye một cái, cho dù làm như vậy, cũng cảm thấy đã dùng mất một khoảng sức lực rất lớn.
“Nhổ ra, cho tôi…” Jung YunHo vừa ngọ nguậy ngồi dậy vừa nói.
“Không được thương lượng.” So Gaye ấn Jung YunHo xuống giường, Jung YunHo bây giờ rất suy yếu nên căn bản không phản kháng nổi.
“Về nhà, bảo bà Wang nấu cháo theo lời tôi nói.” So Gaye phân phó thủ hạ.
Người đàn ông mặc đồ đen nhanh nhẹn đáp lại: “Vâng, So thiếu gia.”
Jung YunHo dứt khoát quay đầu đi, trong phòng chỉ còn hai người họ, rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng So Gaye đang sắc thuốc.
“Cậu quên chuyện chúng ta đã nói trước đây rồi.” Jung YunHo lên tiếng.
“Không quên.”
“Vậy cậu mau nhổ cái đống dây nhợ lộn xộn này ra đi.”
“Bây giờ không được, như vậy, anh chống đỡ chưa được ba ngày là chết.”
“Ba ngày…” Jung YunHo nghe xong liền ngẩn người như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-ton-tai/1332296/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.