Tỉnh rồi à.”
Lúc JaeJoong mở mắt thì phát hiện mình đang ở một nơi đầy xa lạ, bốn phía tối đen như mực, hình như cũng ở trong một cái nhà kho, trong đầu JaeJoong nhớ lại cảnh tượng ban nãy, lại trở nên sợ hãi, mang vẻ mặt kinh hồn mà nhìn người đàn ông ở trước mắt, người này có mắt đào hoa, cái mũi thẳng nhọn, cùng với làn da sạch sẽ trắng ngần. Ánh mắt giống như tán thưởng mà nhìn vào đôi mắt sáng rực của cậu bé trước mắt, vừa muốn mở miệng lên tiếng, người bên cạnh lại bước tới, hơi cúi đầu mà nói: “Nhị thiếu gia, đại ca đã tới rồi, cần mang nó đến không?” Người đàn ông trước mắt đứng dậy, vóc người cao thẳng, đi về phía cửa, nhưng được vài bước thì lại quay đầu nói với thủ hạ rằng: “Xem chừng nó.” rồi bỏ đi. JaeJoong dùng hết sức lực cuối cùng, muốn thoát khỏi sợi dây thừng đang trói chặt lấy mình cho đến khi cánh tay bị chuột rút, cũng không thể thành công, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, trong lòng vừa ủy khuất vừa sợ hãi, liền bật khóc oa oa.
“Sao lại có tiếng khóc.”
“Là một thằng nhóc, hôm qua lúc đang giao dịch với bọn Pyo thì di chuyển có chút sơ suất, thế là bị nó trông thấy.”
Jung YunHo nói: “Mang đến cho tao xem.”
Lúc Jung YunHo nhìn thấy đứa nhỏ hốc mắt ngập nước, có chút chán ghét mà nhíu nhíu mày, hắn khom lưng, nhìn đôi mắt to tròn trong suốt của JaeJoong, nói: “Mày nhiêu tuổi rồi.” JaeJoong cắn môi, lắp bắp đáp: “Mười, mười tuổi.” Jung YunHo nghe thấy âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-ton-tai/1332287/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.