Buổi tối, Ka Hee dùng bữa trong khách sạn một mình.
Cô xuống nhà ăn ở khuôn viên khách sạn, nơi đây tuy không ngắm được hoa anh đào nhưng có thể ngắm sao. Hơn nữa đêm nay trăng thanh gió mát, cô cũng lười biếng ra ngoài.
Mọi người trong nhà có vẻ rất bận bịu. Bốn vị phụ huynh đã đi spa, Im Jin có việc gì đó đã đi từ lúc chiều cô tỉnh dậy, Eun Ri với Young Min rủ nhau ra bờ sông ngắm cảnh, Hae Mi và Jun Seok đi quay show.
Thành ra còn mỗi mình cô.
Đối xử với người bệnh như vậy, thật là tắc trách.
Đôi khi Ka Hee cảm thấy bản thân mình thật là phiền toái. Không phải lúc nào cũng có người đến với cô được, phải tập làm quen thôi.
Sau khi dọn dẹp, Ka Hee ngồi ở chỗ cũ vừa ngắm sao vừa nghe nhạc. Cô cảm nhận được sự thoải mái len lỏi trong trái tim đang mệt nhoài của mình.
Thao nhìn cô đang ngắm sao, đôi chân bỗng dưng bước đến bên cạnh cô, ngồi xuống.
Ka Hee không bỏ tai nghe ra. Cô biết Thao đang ngồi cạnh, cất giọng đều đều nhưng hơi lớn tiếng.
- Cảm ơn vì đã cứu tôi.
Thao nhìn cô không nói, hắn đang suy nghĩ gì đó.
Đến lúc này Ka Hee mới bỏ tai nghe qua một bên.
- Chuyện tôi ngã cầu thang, tôi biết anh cứu.
- Là ai nói cho cô?
- Tôi tự suy luận - Ka Hee không nhìn hắn, cô lành lạnh đáp.
Giữa hai người bắt đầu bị sự im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-thuong-nen-anh-se-cho-phan-hai/2316706/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.