Phó Ý không biết Khương Như Vũ đang ở trong phòng, sau khi thấy người, động tác lau tóc dừng lại, biểu cảm hơi lộ ra vẻ mờ mịt: “Sao em lại đến? Kiều Sâm đâu?”
“Anh ấy đến phòng em tìm Hi Hi rồi.” Khương Như Vũ thành thật trả lời: “Sau đó Hi Hi liền đuổi em ra ngoài.”
“Vậy người vừa mới đưa quần áo cũng là em?”
“Ừm.”
Khương Như Vũ nhìn anh đi đến bên cạnh mình, đến ngăn kéo bàn trang điểm lấy máy sấy tóc ra.
Cô im lặng, hỏi anh: “Phó Ý, anh không che che chút sao?”
“Che che?” Phó Ý vừa kéo khăn lông trêи đầu xuống, nghe vậy nghi ngờ xoay người qua, theo bản năng cầm khăn lông che trước ngực mình: “Như vậy sao?”
Còn chưa chờ Khương Như Vũ trả lời, anh lẩm bẩm lắc đầu: “Vậy cũng không giấu được nha…”
Liếc mắt nhìn cô một cái: “Em vẫn có thể nhìn thấy thân thể anh.”
Khương Như Vũ: “...”
Cô tuyệt đối không muốn nhìn, cảm ơn.
Khương Như Vũ quả thật có chút buồn bực.
Cô cảm thấy cả tối hôm nay bản thân đều bị Phó Ý đùa giỡn.
Cô cảm thấy mình không cam lòng lắm.
Cô quyết định đùa giỡn lại anh.
“... Phó Ý.” Cô nhìn chằm chằm quan sát toàn bộ cơ thể anh hồi lâu, tầm mắt đột nhiên dừng lại trêи cơ ngực anh, có linh cảm liền gọi anh một tiếng.
“Ừm?” Phó Ý cầm máy sấy tóc để lại lên trêи mặt bàn.
“Anh không cảm thấy anh dùng khăn lông này quấn trêи ngực.” Khương Như Vũ nghiêm túc phê bình: “Có hơi giống áօ ɭót của con gái sao?”
Phó Ý: “???”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quyt-yeu-thich/1710378/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.