“Nếu không thì, tối nay không về ký túc xá nhé?”
Phát âm của anh rõ ràng, tận lực giảm thấp giọng quanh quẩn bên tai cô, không cần cô nghiêng đầu, cũng không cần liếc mắt, môi anh gần như dán vào bên tai cô, khi hé môi rồi đóng lại, cảm giác tồn tại cực mạnh mẽ.
Giống như bác thợ săn vô cùng kiên nhẫn, dẫn dắt cô, mê hoặc cô, từng bước từng bước dụ dỗ cô nhảy vào chiếc bẫy mình tỉ mỉ bày sẵn.
“Vậy… tới chỗ nào…” Tay chân cô luống cuống níu lấy quần áo anh, cái cổ cứng ngắc, ngay cả đầu lưỡi cũng sắp níu lại: “Nhưng, nhưng mà nhà trường không cho phép không về ký túc…”
“Nhà trường cũng không cho tụ tập đông người đánh nhau.” Anh cúi thấp đầu cười rộ lên: “Bạn trai em vừa mới đánh người, ngày mai có phải em muốn đến phòng quản lý tố cáo anh không?”
“Không phải.” Theo bản năng cô lắc đầu.
“Có muốn đến chỗ ở của anh họ anh không? Dù sao em cũng không đợi được Lương Hi, anh cũng không đợi được Kiều Sâm.” Phó Ý dùng cằm cọ cọ trêи mái tóc mềm mại của cô: “Anh họ anh đã mua một căn phòng kiểu Bungalow*, chỗ này hình như chưa từng ngủ lại, chúng ta đi qua ăn bữa khuya?”
*Bungalow là kiểu nhà trang trí theo phong cách phương Tây.
Anh họ của Phó Ý…
Anh ấy nhắc như thế, hình như cô có chút ấn tượng, chính là ông chủ quán cà phê có diện mạo giống anh bảy tám phần, vô cùng tốt tính còn mời cô uống trà chiều?
Cô nhớ lại bánh kếp nhà bọn họ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-quyt-yeu-thich/1710377/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.