Chương trước
Chương sau

Những sợi tơ mỏng manh đang bao vây cơ thể của Lâm Thần này, kỳ thực liền chỉ là dây đàn vô cùng phổ thông.
Nếu có trách, cũng chỉ có thể trách tính toán của Lâm Thần quá mức đáng sợ, cư nhiên lại tạo ra một loại cơ quan tàn ác thế này.
Mặc dù dây đàn luôn rất sắc bén. Thế nhưng, bình thường cũng rất khó có thể làm tổn thương đến người khác.
Cho nên, Lâm Thần đã đem trăm, ngàn sợi dây đàn lắp vào trong cơ quan trên giường đá. Một khi khởi động, dây đàn liền sẽ từ bên trong phun ra, căng lấy cơ thể của kẻ nằm trên giường từ cổ tới chân, chỉ thừa lại phần đầu.
Sau đó, chỉ cần ở trên cơ quan nhấn nút thêm một lần nữa, dây đàn sẽ lập tức bị kéo căng ra với lực nén khủng bố, phương thức hoạt động có phần giống như ngũ mã phanh thây.
Vô số dây đàn như thiên la địa võng co lại cùng một chỗ, trong nháy mắt liền sẽ đem thân thể của kẻ ở bên trong cắt chém thành muôn vạn mảnh.
Thậm chí, bởi vì tốc độ quá nhanh, người bị hành hình còn có thể giữ được tri giác, tận mắt chứng kiến cơ thể mình phá toái thành thịt vụn. Chí ít là mấy mươi giây sau đó, mới triệt để mất đi sinh cơ.
So về độ tàn nhẫn, cũng không thua kém gì chém ngang lưng.
"A Minh, có chuyện gì từ từ nói. Nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ thật sự là hung thủ giết người. Đến khi đó, tội của ngươi sẽ nặng thêm một bậc, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Cha ta nhất định sẽ tìm mọi cách giết ngươi."
"Cho nên, A Minh, đừng giết ta. Ta có thể cho ngươi và Quân Mặc ngân lượng, thiên tài địa bảo, trợ giúp các ngươi trốn khỏi truy sát." Hai mắt mở lớn, nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Dạ Minh, Lâm Thần liền khó khăn nói ra.
"Đúng! Ngươi có muốn biết người đứng sau xúi giục, vu hãm ngươi là ai hay không? Chỉ cần thả ta ra, ta có thể nói cho ngươi."
Lúc này, Lâm Thần xác thực đã đem hết thảy hậu chiêu của mình đều mang ra. Bởi vì so với ai khác, gã càng biết rõ cơ quan này có bao nhiêu đáng sợ. Thậm chí, so với tuyệt tử tuyệt tôn, thì càng làm cho gã tuyệt vọng hơn.
Có cái chết nhẹ tựa lông hồng, cũng có cái chết nặng tựa Thái Sơn.
Mà Lâm Thần cũng giống như rất nhiều sinh linh khác trên đời, đều sợ chết.
Nhìn Lâm Thần hoảng loạn thành như vậy, Dạ Minh chỉ cảm thấy đáy lòng sung sướng không thôi. Có một loại khoái cảm kỳ lạ. Làm y tấm tắc cười lạnh :"Chậc chậc, Lâm Thần, đề nghị ngươi đưa ra xác thật rất hấp dẫn."
"Có điều...ngươi vẫn là giữ lại mang xuống hoàng tuyền đi."
"Bởi vì hôm nay, dù có là đại la thần tiên, cũng sẽ không có người có thể cứu được ngươi."
Uy hiếp y? Ha ha, đúng là nực cười. Y căn bản là chưa từng nghĩ tới sẽ giống như con chuột, run lẩy bẩy trốn tránh bọn họ. Mà sẽ biến thành thợ săn, từng tên từng tên một, chủ động đem con mồi đánh tan.
Về phần tình báo...Nói không chừng, Lâm Thần còn chẳng hiểu biết về hắc thủ phía sau màn bằng y. Gã có thể cho y biết được những gì?
Nhìn thấy sát ý ngày càng ngưng tụ trong mắt Dạ Minh, khí tức tử vong bao trùm, lệnh Lâm Thần giận đến tím mặt, chỉ có thể lớn tiếng mắng chửi :"Dạ Minh, ngươi là tạp chủng! Là cẩu vật!"
"Ta có làm ma cũng sẽ không tha cho ngươi. Ngươi cùng Quân Mặc nhất định chết không yên lành! Các ngươi chết không yên lành..."
Đem giẻ lau nhét lại vào miệng Lâm Thần, Dạ Minh cũng không tức giận, chỉ là không muốn nghe gã nói nhảm thêm mà thôi.
Một kiếp này, y nhất định sẽ trường thọ. Hoặc chí ít, sẽ sống lâu hơn tất cả bọn họ. Cho nên...
"Lâm Thần, lên đường bình an. Ta rất nhanh sẽ tiễn cha ngươi xuống làm bạn với ngươi."
Quân Du Ninh nằm ở trong thiên phòng, đây cũng là nghe theo lời dặn của Dạ Minh.
Kể từ lúc Dạ Minh tiến vào mật thất đến giờ, cũng đã có hơn một khắc. Mặc dù rất lo nghĩ, nhưng không có sự cho phép của y, Quân Du Ninh vẫn là không dám đi theo.
Bởi vì mật thất cách âm rất tốt, nên tiếng gào thét của Lâm Thần cũng chưa từng lọt ra ngoài.
Cũng không biết lại qua thêm bao lâu, lúc này, vách tường nặng nề dẫn vào mật thất, rốt cuộc mới chịu có động tĩnh.
Cửa đá mở ra, Dạ Minh liền từ trong vách tường bước ra. Áo choàng trên người có chút bề bộn. Mà hai mắt của y, lại là một mảnh băng lãnh mà Quân Du Ninh chưa từng thấy qua trên người y.
Trong tay y xách theo hai bao tải màu đen. Nhìn nhìn, Quân Du Ninh lại chợt cảm thấy có phần quen mắt.
Bởi vì đây chẳng phải chính là loại bao tải mà Lâm Thần mang ra lần trước hay sao?
Dạ Minh đem giá nến kéo trở về, đem mật thất phong kín. Sau đó, trước hết bỏ qua Quân Du Ninh, đi đến bên tủ sách, đem lối vào đường hầm khai mở.
Sau đó lại không nói một lời tiến vào trong. Một loạt hành động khiến cho lòng hiếu kỳ của Quân Du Ninh ngày càng sinh sôi.
Lần này, y đi vào rất mau, không lâu sau liền đã trở lại. Nhưng trong tay cũng đã mất đi một cái bao tải nhỏ.
Lúc này, nhìn thấy Quân Du Ninh ngồi trên giường nhỏ nhìn mình, Dạ Minh rốt cục mới chịu mở miệng, nghiêm nghị vấn đạo :"Mệt mỏi sao? Mau đi nghỉ ngơi đi. Một lát nữa lại phải khởi hành rồi."
"Ta có chút rác rưởi cần phải xử lý, sẽ trở về ngay thôi. Ngươi không cần lo cho ta." Ánh mắt thoáng ôn nhu, Dạ Minh liền cười dặn dò. Theo sau đó mới khiêng lấy bao tải, ly khai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.