Chương trước
Chương sau

Chỉ là, đối với phản ứng gã làm ra, Dạ Minh lại chỉ lờ đi, tiếp tục ăn điểm tâm.
Y ăn rất nhanh, gần như là một ngụm ăn trọn một cái bánh đậu đỏ. Mỗi khi nhấm nháp, hai má lại phình phình, lệnh người tâm can mềm nhũn.
Cho đến khi một miếng bánh cuối cùng đều tan ở trong miệng, Dạ Minh rốt cục mới chịu nâng mắt, ánh mắt u ám nhìn về phía Lâm Thần.
'Ô' Thấy Dạ Minh rốt cuộc cũng chịu để ý đến mình, mặc dù cảm thấy nhãn quang của y nhìn mình có chút không đúng. Nhưng Lâm Thần vẫn không nhịn được kích động lên.
Dạ Minh buông đĩa điểm tâm xuống, ánh mắt tĩnh lặng, rốt cuộc cũng từ trên ghế ngồi đứng dậy. Vòng qua bàn gỗ, không vội bước đến bên người Lâm Thần.
"À..." Thấp giọng ngân âm một tiếng, Dạ Minh liền chống tay lên giường đá, từ bên trên nhìn xuống Lâm Thần :"Thì ra nãy giờ là ngươi đang làm ồn."
Lâm Thần mặc dù kinh nghi không thôi, nhưng cũng không phải ngu ngốc, ngay tức khắc liền nhận ra được Dạ Minh đang cố ý đùa bỡn mình.
Y cách gã gần như vậy, làm sao có thể không phát hiện ra gã được chứ?
Phát hiện Lâm Thần trừng mắt xem bản thân, Dạ Minh liền ra vẻ sợ hãi ôm ngực, có chút thú vị, đạo :"Ôi, Lâm Thần, ngươi đừng làm ta sợ...ta có phải đã làm sai gì rồi không...tại sao ngươi lại trừng ta như vậy..."
Lâm Thần đưa mắt nhìn Dạ Minh, chỉ cảm thấy đáy lòng nặng nề, ánh mắt có chút giống như đang nhìn một kẻ điên.
Nhưng cũng may, Dạ Minh lúc này liền đã đưa tay đem khăn lau trong miệng gã kéo ra. Mà gần như trong tích tắc, miệng chỉ vừa được giải thoát, Lâm Thần liền đã lập tức nói chuyện.
"A Minh, ngươi đang làm gì vậy, mau thả ta ra."
"A Minh, có phải là có hiểu lầm gì đó rồi không? Sao ngươi lại đem ta khóa ở đây?"
".................."
Để cho Lâm Thần không ngừng kêu gào, Dạ Minh vẫn chỉ mắt lạnh đứng nhìn. Chờ đến khi gã đều đã gọi đến trướng cả mặt, y mới chịu mở miệng, cười hỏi :"Lâm Thần, Lâm Thần, ngươi có phải là rất nhớ ta đúng không? Ban nãy ngươi cũng đang nhớ về ta?"
"Ha ha, lễ vật to lớn này, ngươi thích chứ?"
Lời nói của Dạ Minh hỗn loạn khôn cùng, đặt vào chung một chỗ, không hiểu thấu lại cho Lâm Thần một cỗ cảm giác kinh dị. Trên mặt đều là kinh hoảng, lắc đầu biện giải.
"A Minh, ngươi tỉnh táo lại, nhất định là có hiểu lầm. Ngươi trước thả ta ra đã." Nhãn thần của Lâm Thần vô cùng chân thành, tràn ngập trông mong nhìn Dạ Minh. Phảng phất nếu y không tin tưởng, thì chính là cô phụ tấm lòng thành của gã.
"Vâng, vâng, ta rất tin tưởng ngươi. Cho nên, ngươi cũng phải tin tưởng ta nha, Lâm Thần. Dù sao chúng ta chính là huynh đệ nối khố, tri kỉ cơ mà."
Nhìn biểu lộ tựa tiếu phi tiếu của Dạ Minh, Lâm Thần liền im ắng cau chặt mi gian. Chỉ có thể khó khăn ra vẻ mơ hồ hỏi :"A Minh, tại sao ngươi lại tìm được chỗ này? Đây là mật thất chuyên dùng để tra khảo tù nhân của Tụ Nghĩa Trang. Ngươi mau thả ta ra đi..."
"Không không, Lâm Thần, đợi ta nói xong đã." Giơ tay, chặn lại ngôn thoại của gã, Dạ Minh liền tặc lưỡi, âm lãnh cười cười :"Ta vẫn chưa nói cho ngươi biết, kỳ thực, ta đem ngươi khóa lên chỗ này, chính là vì muốn phó ước."
Phó ước? Là ý gì?
Nhìn ra Lâm Thần nghi hoặc, Dạ Minh liền bí hiểm cười cười. Không nhanh không chậm tự thuật :"Ta đã hứa với ngươi, nhất định sẽ đem ngươi xay thành vụn thịt, mang cho chó ăn. Ngươi có còn nhớ hay không?"
"A Minh, ngươi nhập ma! Ngươi hứa hẹn loại chuyện này với ta bao giờ?" Lâm Thần khiếp sợ co rụt người, thanh cuống họng, hướng Dạ Minh truy vấn.
Cũng đúng, gã đương nhiên là không nhớ được rồi. Dù sao, ước hẹn này, là y nói ra ở kiếp trước, trong lúc đau đớn vùng vẫy trên giường đá.
Dạ Minh vươn tay, bắt lấy cằm của Lâm Thần, ánh mắt thiểm sâu, chậm rãi trần thuật :"Xin lỗi, là ta quên mất."
"Không nói những chuyện này nữa. Ngươi cũng không cần lại kéo dài thời gian đâu. Bởi vì ngươi, căn bản cũng không sợ ta."
Đúng vậy, dù biết bản thân bị y bắt lấy, Lâm Thần vẫn như cũ không hề sợ hãi. Biểu tình khiếp đảm gã làm ra, tất cả cũng chỉ đều là diễn trò, cố tình kéo dài thời gian, chờ Lâm Hào trở về mà thôi.
Bởi vì gã nhận ra, bản thân vẫn còn ở trong mật thất.
Bị Dạ Minh vạch trần, Lâm Thần mặc dù có điểm ngạc nhiên, nhưng cũng không quá lo ngại, trực tiếp liền hướng y lật bài. Thần sắc trong nháy mắt liền thay đổi đến chóng mặt.
Sợ hãi, vô tội gì đó, hoàn toàn đã không còn. Thay vào đó chỉ là đắc chí cùng kiêu ngạo.
"A Minh đột ngột thông minh lên rồi." Cằm bị bóp chặt, nhưng Lâm Thần vẫn không trở ngại cười trừ :"Có phải là được tên Quân Mặc đó chỉ điểm rồi không?"
"Không liên quan hắn."
Dạ Minh không chút do dự rũ bỏ hết mọi quan hệ với Quân Du Ninh, Lâm Thần hiển nhiên là không tin, trái lại, còn bắt đầu cười to :"Ha ha, thế nào? Sợ liên luỵ hắn? Chẳng lẽ, ngươi thích hắn rồi sao?"
"Các ngươi đã lên giường với nhau rồi à?" Lâm Thần nói vô cùng thẳng thừng, mang theo cợt nhã :"Bề ngoài nhìn như quân tử, nhưng rốt cuộc vẫn là nam nhân thôi. Thế nào? Cảm giác có tốt không? Kỹ thuật trên giường của hắn có nhạt nhẽo như bộ mặt của hắn không?"
"Nếu không, làm với ta thử đi A Minh, đảm bảo để ngươi dục tiên dục tử..."
'Chát'
Ánh mắt lăng lệ, Dạ Minh nâng tay liền chính là một cái tát giáng vào trên mặt Lâm Thần, đem gã đánh đến nghiêng mặt sang một bên, khóe môi đều nứt ra.
"Câm miệng."
"Ha ha ha..." Không có chút tự giác bị đánh, Lâm Thần trái lại còn cười ngông cuồng hơn :"Đừng ngại, dù ngươi đã bị hắn chơi hỏng, ta cũng không ngại."
'Chát'
"A Minh..."
'Chát'
Đến tận khi đều bị Dạ Minh đánh đến lỗ mũi xuất huyết, Lâm Thần rốt cuộc mới chịu ngưng cười. Khóe miệng đã sớm chảy xuôi một dòng máu.
"Ngươi không cười nữa rồi?"
**A Minh 666~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.