Chương trước
Chương sau

Lâm Thần cũng không ngừng lại, mà là trực tiếp đi tới bên cạnh giá sách. Ở chỗ của một giá nến, đem nó nhấc lên.
Ngay tức khắc, bức tường trước mặt gã liền lập tức hé ra một đường nhỏ, kích cỡ vừa đủ để một người đi qua. Sau đó, Lâm Thần liền trực tiếp tiến vào trong dưới ánh mắt của hai người Dạ Minh.
Đây là hai mật thất xây cạnh nhau?
Quân Du Ninh nghi hoặc nghĩ, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc vẫn còn đang âm thầm quan sát của Dạ Minh, hắn vẫn là đem lời muốn hỏi đè xuống.
Lâm Thần cũng không biết là làm gì bên trong, nhưng lại trở ra rất mau. Chỉ vừa rời khỏi mật thất, gã đã gấp không chờ kịp đi trở về bên giá sách.
Gã đứng yên tại chỗ rất lâu, chí ít cũng có một khắc hơn. Đến lúc này, gã rốt cuộc mới chịu động, lần nữa đem cơ quan của giá sách khởi động.
Thông đạo âm lãnh dẫn xuống lòng đất lại một lần nữa mở ra, Lâm Thần liền nhanh chóng bước xuống, bóng lưng cũng không che giấu được cảm xúc kích động.
Vốn, Quân Du Ninh cho rằng sẽ phải đợi thêm một lúc nữa. Nhưng lúc này, Dạ Minh đã đột ngột bắt lấy tay hắn, ra hiệu hắn nhanh chóng ly khai.
Bước chân của Dạ Minh rất nhanh, trực chỉ mật thất phía bên cạnh. Nhưng trước khi đi qua đó, y vẫn là nhấn xuống cơ quan ở giá sách, nhường giá sách trở về vị trí ban đầu, chặn lại đường lui của Lâm Thần.
Dạ Minh và Quân Du Ninh một trước một sau đi vào trong mật thất. Chỉ thấy, nơi đây là một gian phòng chỉ rộng khoảng mười trượng.
Vách tường rất dày, chứng tỏ biện pháp cách âm rất khá.
Có điều, chỉ vừa bước vào, Quân Du Ninh liền đã không nhịn được mà nhíu mày.
Mùi máu tươi quá nồng.
Nhưng quan trọng nhất, vẫn là cách bài trí ở đây.
Ở giữa phòng là một chiếc giường đá thật lớn, bốn góc đều có xích sắt, bên trên vẫn còn đọng lại vết máu chưa khô.
Xung quanh, lại là vô số hình cụ từ chùy, búa, cho đến roi da, các loại,... Không khó để đoán, gian phòng này chín phần mười chính là dùng để tra tấn người.
Nhưng đối với những thứ này, Dạ Minh lại làm như không thấy. Y chỉ một đường đi thẳng về phía vách tường bên trái.
Nơi đó có để hai vật gì đó có cấu tạo rất giống bồn sắt, hoàn toàn hàn chết. Phần đầu lại có hai đường ống, thông vào bên trong vách tường, cũng không biết là dẫn đi đâu.
Mục tiêu của Dạ Minh vô cùng minh xác, y vừa ra tay, liền đem chốt vặn trên đầu của bồn sắt vặn ra. Sau đó mới khoanh tay đứng ở bên cạnh nhìn xem.
"Ca ca, thứ này..."
"Là một loại mê dược, chỉ cần vô ý hít vào, cho dù là đại la thần tiên thì cũng đều phải gục. Nếu ở trong không khí, nội trong một khắc, liền sẽ tự động tiêu tan." Dạ Minh mặt không biểu tình giải thích.
Nghe được những vật này, lại nhớ tới hành động kỳ quặc của Lâm Thần lúc nãy, tốn chút thời gian, Quân Du Ninh liền đã đoán ra được một chút ngọn ngành.
Xem ra, đầu của bồn sắt này chính là dẫn tới đường hầm ngầm bên cạnh.
Như vậy, khi nãy, Lâm Thần là có ý định đem bọn họ vây lại ở trong thông đạo. Đồng thời từ mật thất ở cạnh bên, đem mê dược thả vào, để bọn họ mê thất qua đi.
Dùng tủ sách che giấu thông đạo, lại dùng thông đạo che giấu mật thất.
Loại bố trí thỏ khôn đào ba hang thế này, xác thực là đầy đủ xảo trá. Người bình thường nhất định là sẽ trúng chiêu.
Nhưng rốt cuộc, vẫn là bị Dạ Minh ở sau lưng đâm một đao, dùng đạo của người trả lại cho người.
Lâm Thần ở trong thông đạo tìm kiếm, nhưng lại không tìm được thân ảnh của Dạ Minh. Sau đó, lại còn nghe thấy tiếng bức tường ở bên trên xê dịch. Ngay tức khắc liền muốn thoát đi, nhưng đã không còn kịp nữa.
Một khắc vô số khói trắng từ ba bên bốn phía trong vách tường thổi ra, gã liền trực tiếp mất đi tri giác.
Đợi khi tỉnh lại, Lâm Thần chỉ cảm thấy não hải căng chặt, vô cùng chua xót. Mi mắt nặng như đổ chì, cố gắng rất lâu mới có thể mở được mắt ra.
Lâm Thần thử cử động tứ chi, nhưng truyền tới lại là thanh âm xích sắt va chạm, hai tay hai chân đều bị căng chặt đến hết cỡ, tạo thành hình chữ đại, căn bản là không thể dịch chuyển mảy may.
"........." Gã muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lúc này, mới phát hiện ra miệng của mình đã bị nhét vào một chiếc khăn lớn, căn bản là không thể phát ra nửa điểm thanh âm.
Bởi vì Lâm Thần kịch liệt giãy giụa, nên xích sắt cũng bắt đầu chuyển động không ngừng. Nhưng từng sợi xích lại to hơn cả bắp chân, với tình trạng hiện tại của gã, muốn tránh thoát, liền là mơ mộng hảo huyền.
Là ai? Là kẻ nào bắt lấy gã?
Trong lúc Lâm Thần kinh nghi bất định, bắt đầu suy tư, 'ầm ầm' một tiếng, bức tường bên cạnh liền chậm rãi dịch ra một lối đi nhỏ.
Theo sau đó, một bóng người mặc áo choàng đen cũng bước vào, trong tay còn bưng lấy một đĩa điểm tâm đầy màu sắc. Sau khi tiến vào, liền dùng gót chân đem cửa thông đạo đóng lại.
Dạ Minh?
Gần như trong nháy mắt, Lâm Thần liền nhận ra thân phận của đối phương. Thế nhưng, mặc cho gã có ô ô gọi loạn, Dạ Minh vẫn chỉ bình tĩnh bưng điểm tâm đi tới, ngồi vào bàn gỗ cách gã chừng mười thước, bắt đầu an nhàn dùng điểm tâm.
Dạ Minh thích ăn đồ ngọt, cũng không phải là bí mật to lớn gì. Quân Du Ninh biết, Lâm Thần lại càng biết. Cho nên, khi nãy gã còn rất 'tri kỉ' mang điểm tâm cho y.
Chỉ là, thời khắc này, nhìn Dạ Minh vân đạm phong khinh ngồi ăn điểm tâm, hơn nữa còn ăn đến thư thái như vậy, Lâm Thần lại không hiểu thấu có chút bực nhọc. Càng phát ra động tĩnh lớn hơn.
**A Minh thích ăn đồ ngọt? Ừm, chắc là vì trong lúc mang thai, Trầm tra nam hay cho A Ngân ăn đồ ngọt ấy. Ai còn nhớ khoảnh khắc ngồi xe ngựa, Trầm tra nam mua đủ loại hoa tô cho A Ngân ăn không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.