Lưu ý: Chương này ký ức kiếp thứ 2 của Dung Đường, phòng ngừa bà nào mới vào hoang mang như tui, má tưởng edit thiếu chỗ nào)
______
Tháng mùa đông năm Khánh Chính thứ mười một, Dung Đường bị bệnh nặng.
Bệnh này cũng từng xuất hiện ở kiếp thứ nhất, bởi vậy y cũng không cảm thấy xa lạ, chỉ là nhìn tuyết rơi bồng bềnh bên ngoài Đường Hoa viện, trong lòng không ngừng lo lắng.
Y đã nhiều lần trao đổi thuốc giữ mạng với hệ thống, quấn chặt bản thân hết lớp này tới lớp khác mà đi ra ngoài.
Nhà giam Đại Lý tự sâu thẳm âm lãnh, ánh nắng trong trẻo dường như chẳng bao giờ chiếu vào nơi lạnh lẽo buốt giá này. Phế phủ Dung Đường sinh ra cảm giác đau đớn, y bất chấp cơn đau nghẹt thở do ho khan đi tới chỗ sâu nhất của nhà giam.
Đó là một phòng giam thẩm vấn, Kha Hồng Tuyết đứng ở ngoài cửa, tản mạn dựa vào tường, khoác một chiếc áo da cáo màu đỏ rực trên khuỷu tay, mặt mày hơi nhíu lại, không buồn không vui nhìn một thứ không biết là thịt thối hay là bánh nướng bị chuột gặm còn lại trong góc.
Một khi bụi đất lăn đi thì chẳng còn cái gì có thể phân biệt được rõ nguyên dạng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Kha thiếu phó ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dung Đường thì hơi kinh ngạc, đè nén giọng hỏi: "Thế tử gia khỏe chưa?”
Dường như lời dạo đầu của Kha Hồng Tuyết đối với y chỉ có mỗi một câu này, sống chết của Dung Đường rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-phu-om-yeu-benh-tat/3612077/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.