Mười lăm tháng bảy, tết Trung Nguyên, cách Giang Nam lũ lụt qua một tháng.
Thỉnh thoảng lúc chạng vạng Dung Đường sẽ cùng Túc Hoài Cảnh hoặc Kha Hồng Tuyết, đi vòng quanh thành Tô Châu vài lần.
Bóng ma tai họa vẫn còn, nhưng phần nhiều là người bình thường đã đi vào quỹ đạo cuộc sống.
Giọng nói mềm mại của người nông dân lại lần nữa vang lên nhàn nhã, cửa hàng sát đường rao bán, thuyền hoa hồ sen sáng lên ngọn đèn vàng ấm áp.
Bọn họ đi dạo dọc theo đường phố, cũng từng gặp Lư Gia Hi vội vã đang bước nhanh bôn tẩu. Vẻ trẻ con bụ bẫm trong trẻo trên khuôn mặt mười sáu mười bảy tuổi của thiếu niên đã biến mất, chỉ còn lại kinh nghiệm trưởng thành trên đoạn hành trình Giang Nam này.
Nhưng lần gặp nào Kha Hồng Tuyết cũng ngăn hắn lại, thuận tay mua hai cái bánh nướng hoặc một chuỗi kẹo ở quán nhỏ bên cạnh đưa cho Lư Gia Hi.
Da mặt Tiểu Lư đại nhân mỏng, ngượng ngùng muốn nói loại hơi giống dỗ trẻ con ăn, Kha thiếu phó liền cười chỉ Mộc Cảnh Tự đứng bên cạnh bị hắn mạnh mẽ kéo ra giải sầu: "Cái này có cái gì? Khoảng thời gian Mộc học huynh của ngươi mới vừa vào triều, mệt đến mức ngay cả ngủ cũng không biết ngủ, lần nào mà ta không phải đút một ngụm cháo, một miếng kẹo cho huynh ấy chứ?”
Lư Gia Hi chớp chớp mắt, không thể tin được, Mộc Cảnh Tự thì vẫn nghiêm nghị bất động như cũ, chỉ có một đôi mắt hoa đào trong trẻo nhưng lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-phu-om-yeu-benh-tat/3612076/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.