Ngày thứ hai tết Trung Nguyên, trên bàn cơm Lân Viên có thêm một cái đầu thỏ cay.
Dung Đường rảo bước tiến vào nhà bếp, hơi lộ vẻ cạn lời khi nhìn cái đầu thỏ cay chết không nhắm mắt kia, tương đối khó hiểu không biết cái chủ ý thiên tài gọi bằng cụ này là do ai đưa ra.
Kết quả chỉ chớp mắt đã nghe Kha Hồng Tuyết ở ngoài cửa phòng hô một câu: "Nhường một chút, nhường một chút..."
Còn ra dáng hơn cả tiểu nhị Lưu Kim Lâu, chuyên nghiệp hơn ông chủ Thục Đạo Các mấy ngàn lần.
Dung Đường nghiêng người, quay đầu lại nhìn, thấy Kha Hồng Tuyết bưng một đ ĩa thỏ cay trên tay.
Kha thiếu phó cười hì hì nói: "Sáng sớm ta đi dạo trên phố, thấy có mấy đứa nhóc xách hai lồ ng thỏ rao bán. Trông người ta đáng thương lắm, giống như khỉ ốm vậy ấy, ta bèn mua hết một lượt, mang về làm thịt mấy con ăn, còn ở trong phòng bếp đấy, chờ chúng nó sinh nhóc con lại tiếp tục ăn.”
“... "Dung Đường:" Lòng ngươi đen tối biết bao.”
Kha Hồng Tuyết nghiêm túc nói: "Nhưng thịt thỏ ăn ngon vậy mà.”
Vừa dứt lời, tiểu nhị lại mang thức ăn lên, vì thế Dung Đường lại nhìn thấy thịt thỏ ăn lạnh, thịt thỏ thái hạt lựu, thậm chí còn có một chậu lẩu thịt thỏ vào mùa hè.
Dung Đường lười tranh cãi với hắn, ngược lại lúc đó lại cảm thấy tò mò vô cùng mãnh liệt.
Y thật sự muốn xem lúc Mộc Cảnh Tự và Túc Hoài Cảnh nhìn thấy một bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-phu-om-yeu-benh-tat/3612078/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.