Giang Trí Trí vội vàng xua tay: “Không cần, không cần. Tôi nhìn qua rồi, lần trước tại phòng rèn luyện thân thể.”
Thật sự muốn tự cắn lưỡi, cô là đang nói cái gì vậy!
“Cho nên, cô có thể làm gì cho tôi ăn không? Tối hôm nay tôi đều chưa ăn cái gì cả.”
Xem ra anh và cô giống nhau, đều không thể nào tận hưởng được tiệc hội đông người. Nghĩ tới túi quicksand mẹ vừa mới đưa cho cô lúc nãy còn ăn chưa hết, cô mềm lòng nói:
“Anh hãy chờ một lát, tôi viết xong rồi liền đi nấu cho anh.”
Dàn ý được phác thảo ngắn, không dễ gì vào lúc này mà có chút xúc cảm, nếu bây giờ bị gián đoạn không biết khi nào mới có thể cảm nhận lại được.
Ngụy Thiệu Viễn cũng không thúc giục cô, lại lần nữa nhắm mắt ngủ.
Trí Trí một hơi viết hơn 1000 chữ, vừa viết xong đoạn văn ngắn, đọc đi đọc lại từ đầu đến cuối, cảm thấy tương đối thỏa mãn. Sau đó, cô mới lại nhìn về Ngụy Thiệu Viễn vẫn đang nằm trêи ghế sô pha.
Dường như anh lại ngủ rồi. Thời gian trêи máy tính cũng chỉ về không giờ, anh cũng sẽ không muốn ăn thêm món gì nữa phải không nhỉ?
Cô hoạt động gân cốt một lát, cảm thấy có chút mệt rồi nên đưa cánh tay làm gối rồi nghiêng đầu chợp mắt một chút. Tình tiết có chút e ngại, cô đang tự nghĩ có nên tắt máy đi ngủ rồi mai lại tiếp tục hay không, máy tính xách tay trước mặt đột nhiên chuyển thành màn hình màu xanh.
Tim cô bỗng nhảy lên, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-nguoi-tri-tri-tro-ve/1806467/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.