Ngụy Thiệu Viễn trở về phòng làm việc sau khi kết thúc cuộc họp.
Bạch Tuấn Kỳ đi theo bên cạnh, vẫn còn lải nhải về những điều không khả thi trong cuộc thảo luận vừa rồi. Anh trai anh tốt nghiệp đại học ở Mỹ, vì thế tiếng Anh rất thông thạo và đã quen việc cùng người Mỹ họp hội nghị qua điện thoại. Do đó, nói một lần quả thật không hết.
Ngụy Thiệu Viễn ngồi xuống sau bàn làm việc, ấn ấn hai bên thái dương, gọi thư ký Lily đến:
“Phiền cô giúp tôi pha một ly cà phê đen.”
“Vâng ạ.”
Lily rất nhanh ra ngoài lại quay trở vào, “Ngụy Tổng, máy tính ngài đặt đã được đem đến. Các đồng nghiệp trong bộ phận hỗ trợ kỹ thuật cũng đã cài đặt theo ý ngài các chương trình và sao lưu rồi ạ.”
Bạch Tuấn Kỳ cuối cùng cũng dừng lại vấn đề ban nãy, hỏi:
“Máy tính gì vậy, cho ai thế?”
Cái máy tính này lại mỏng, nhỏ và xinh xắn như vậy, không giống như phong cách của các chuyên gia như bọn họ.
Ngụy Thiệu Viễn mở máy tính ra xem, nhìn màn hình nói:
“Hỏi nhiều như vậy làm gì, chắc chắn không phải cho cậu rồi.”
Bạch Tuấn Kỳ không hé răng một lời. Cả phòng làm việc bỗng nhiên chìm trong tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng Ngụy Thiệu Viễn đang gõ trêи bàn phím.
Anh lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Tuấn Kỳ đang nhìn anh cười híp mắt rất kỳ quái, đôi mắt cáo vì cười mà mí mắt trở thành một đường thẳng.
“Làm gì thế, cười gì mà trông buồn nôn vậy.”
“Không có! Em là đang nghĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-nguoi-tri-tri-tro-ve/1806468/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.