“Một lát cũng không được.” Cô ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha, đều muốn quỳ lạy anh luôn rồi, “Anh mau ngồi dậy, cẩn thận bị cảm.”
Anh cuối cùng cũng nheo nheo mắt nhìn cô: “Mẹ cô cũng vừa mới nói như vậy, nhưng bà ấy tốt hơn cô, bà còn để tôi vào phòng cô ngủ.”
Trí Trí muốn ói máu: “Mẹ tôi đã lớn tuổi rồi nên có chút không còn minh mẫn, nói cái gì cũng đều không thể xem là thật.”
“Thật sao?” Anh cười cười, “Tôi ngược lại cảm thấy có lúc người bình thường còn không bằng người bệnh.”
Trí Trí chỉ cho rằng anh đang mỉa mai cô, mượn rượu phát điên.
“Không phải không để anh ngủ.”, cô gãi đầu loạn cả tóc, “Anh thấy đấy tóc tôi còn chưa kịp sấy khô, tối nay còn phải viết văn, thực sự không có cách nào chăm sóc anh. Hơn nữa nhà chúng tôi chỉ có hai người là tôi và mẹ, anh là một người đàn ông trưởng thành ngủ lại có chút không thích hợp.”
Ngụy Thiệu Viễn ôm bả vai: “ Có chút lạnh.”
Đúng rồi, lạnh nha, cho nên càng không thể ở tại đây nằm được, bệnh rồi ai chịu trách nhiệm?
Trí Trí bị anh đánh bại, hỏi: “Anh rốt cuộc gọi ai tới đón anh, là tài xế của anh à? Đưa số điện thoại cho tôi, tôi gọi lại giúp anh.”
Anh nằm nghiêng một bên không đáp lời, đôi mắt khép chặt, giống như thật sự ngủ rồi.
Cô không có cách nào, nghĩ một chút, đi tới phòng của mình gọi điện thoại cho Phương Như.
Đầu dây bên kia ồn ào muốn chết, Phương Như cùng bọn họ đi K
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-nguoi-tri-tri-tro-ve/1806466/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.