Như có thần giao cách cảm, Thịnh Thanh Nhượng ngẩng đầu lên, anh cũng trông thấy Tông Anh.
Một người đứng tại sắc trời tờ mờ, hứng trọn cơn mưa phùn, một người đứng trên ban công, sau lưng là căn phòng tối mờ.
Cách độ cao gần ba mươi mét, Thịnh Thanh Nhượng lấy di động ra khỏi cặp, cúi đầu gọi một cú điện thoại.
Điện thoại để bàn đột nhiên đổ chuông, Tông Anh trầm ngâm, rảo bước vào phòng nghe điện thoại, ngoài ban công chỉ còn rèm cửa đang dây dưa cùng mưa bão.
Tông Anh cầm điện thoại lên “a lô?” một tiếng.
Thịnh Thanh Nhượng ngẩng đầu nhìn ban công trống trơn, đáp: “Là tôi.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tông Anh nói: “Tôi thấy anh rồi.”
“Tôi biết.” Anh nói, “Bên ngoài gió to, đừng để cảm lạnh.”
Tông Anh quay đầu nhìn ra ban công, gió ôm lấy rèm cửa khiêu vũ, quả thật cũng hơi lạnh, anh dùng phương thức như thế để bảo cô vào phòng.
Cô thôi không nhìn nữa, hỏi: “Sao anh lại về vào giờ này?”
Anh vào chung cư, xuyên qua hành lang vào thang máy, tín hiệu hơi bất ổn: “Tôi đến bệnh viện nhưng không gặp cô, vì vậy mới về nhà xem thế nào.”
Thang máy di chuyển lên trên, anh hỏi: “Mấy ngày không gặp, cô có khỏe không?”
Nhớ tới tối qua, Tông Anh nói thật: “Không khoẻ lắm.”
Dù hơi sốt ruột nhưng anh vẫn giữ giọng ổn định, hỏi: “Là trong người không khoẻ hay gặp chuyện gì?”
Tông Anh tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Trong người vẫn khoẻ, mỗi ngày đều uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-khach-luc-nua-dem/2155053/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.