Bọn họ đến một khu vui chơi sầm uất của trung tâm thành phố. Lord hướng mắt chỉ tay về một phía:
- Cái kia, thử không?
Diễm Nguyệt cũng chuyển tầm nhìn theo tay anh. Ôi mẹ ơi, trước mắt cô là một cung đường sắt hình lốc xoáy kinh hãi, Diễm Nguyệt nuốt nước bọt nhìn sang anh:
- Cái này, có rủi ro không?
- Diễm Nguyệt, em tin tôi không?
Vẫn câu hỏi đó của anh, Diễm Nguyệt chỉ biết gật đầu mỉm cười.
Bọn họ cùng ngồi lên một con tàu siêu tốc, Lord quay sang giúp Diễm Nguyệt cài đai an toàn rồi đưa bàn tay ra trước mặt cô:
- Sẵn sàng chưa?
Diễm Nguyệt mỉm cười gật đầu rồi nhẹ nhàng đặt tay lên. Hai người bọn họ cứ nắm chặt tay như vậy mà băng qua con đường sắt lốc xoáy kinh khủng ấy. Diễm Nguyệt bỗng chốc rủ bỏ được nỗi sợ hãi, nhắm đôi mắt lại mà hưởng thụ sự mạo hiểm:
- Aaaaaaaaaa....!
Diễm Nguyệt bước xuống đất mà vẫn còn cảm thấy chóng mặt, Lord thấy vậy bước đến đỡ lấy:
- Không sao, chỉ là cảm thấy mặt đất hơi quay cuồng chút thôi, nhưng tôi vẫn thích trò mạo hiểm này!
- Chỉ cần em vui là được. Muộn rồi tôi đưa em về.
Xe dừng trước khu chung cư, Diễm Nguyệt quay sang cảm ơn anh rồi mở cửa bước vào, bỗng Lord lại lên tiếng gọi làm cô dừng bước, quay người lại:
- Diễm Nguyệt, có nhiều chuyện đôi khi không phải cứ tận mắt thấy, cứ chính tai nghe mới là sự thật. Những cảm giác mà ta cảm nhận từ giác quan của bản thân đôi khi không thể tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-han-ma-yeu/1752752/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.