Một bé trai bụ bẫm với đôi mắt to tròn, hai má phúng phính cười khúc khích lon ton chạy.
- Bảo bối, con chạy đi đâu vậy?
Cô gái có gương mặt khả ái, thân mặc một chiếc váy màu trắng tinh khôi nở một nụ cười dịu dàng như thiên sứ từng bước chạy theo đứa bé.
- Mama, mama chạy nhanh lên.
- Bảo bối, đợi mẹ, con chạy nhanh quá.
- Mama, nhanh lên!
Bỗng đôi chân cô chợt dừng lại, một người phụ nữ trung niên cúi xuống bế đứa bé lên, cô sững sờ:
- Mẹ!
Người phụ nữ ấy mỉm cười dịu dàng nâng niu đứa bé:
- Diễm Nguyệt, đứa bé này mẹ sẽ chăm sóc nó, con hãy quay về đi.
Cô hốt hoảng bước từng bước đến:
- Mẹ, không được, đó là...
Lời chưa kịp nói hết, cô lại sững sờ nhìn người đàn ông đang bước đến bên cạnh mẹ mình, đưa tay ra đón lấy đứa bé.
- Ba!
Người đàn ông ấy nhìn cô cười yêu thương:
- Diễm Nguyệt, mẹ con nói đúng đấy, đứa bé này hãy để nó ở lại chỗ chúng ta, con quay về đi.
Dứt lời hai người liền bế đứa bé quay đi, Diễm Nguyệt hốt hoảng hai hàng nước mắt chảy dài chạy theo:
- Không được, ba...mẹ...hãy đưa đứa bé cho con. Làm ơn...con xin hai người...
Cô cứ khóc lóc chạy theo hai bóng người đang ôm đứa bé đi vào lớp mây mù, thanh âm thảm thiết:
- Trả lại con cho tôi...trả lại con cho tôi...
- Diễm Nguyệt, Diễm Nguyệt! Cậu tỉnh rồi sao? Cậu đã ngủ cả một ngày rồi.
Tiếng gọi làm cô bừng tỉnh, Diễm Nguyệt mở mắt còn cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-han-ma-yeu/1752753/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.