Cậu nói: “Chị không tin, đúng không?”
Nàng nhìn cậu.
Cậu nói: “Chị không tin em thật lòng thích chị, như một người con trai thích người con gái, đúng không?”
Nam Nhã nói: “Tôi tin.”
Chu Lạc nói: “Nhưng đối với chị, em thật lòng hay không cũng chẳng quan trọng, đúng không?”
Nắng chiếu lên khuôn mặt nàng nhạt nhòa, nàng làm thinh, cậu đã rõ đáp án, vẫn như cũ không một lời mà lại đâm người ta đau đến vậy. Cậu nhất thời đầy bụng ấm ức, ấm ức đến cơ hồ muốn khóc nức lên, chỉ muốn lưỡi đao của nàng đâm sâu thêm nữa, đâm chết cậu luôn càng tốt.
Ngày đầu tiên của năm mới, Chu Lạc đánh một giấc đến chiều mới chịu dậy. Trong nhà không có ai, cậu qua quýt ăn nốt thức ăn còn thừa rồi đi tới tiệm tạp hóa, biết đâu lại gặp được Nam Nhã và Uyển Loan.
Đang đi trong hẻm, lại bị Trương Thanh Lý chặn đầu. Chu Lạc lúc này mới nhớ tới chuyện được Trương Thanh Lý tỏ tình tối qua. Chu Lạc gãi đầu, kiên trì đi lên, còn chưa mở miệng Trương Thanh Lý đã biết cậu định nói gì, giành nói trước: “Tớ tới là muốn nói cho cậu biết, tối qua là tớ với Khương Băng Băng chơi thật hay thách, cậu không cần để tâm.”
Chu Lạc như trút được gánh nặng, nói: “Ồ, vậy thì tốt, dọa tôi chết khiếp.”
Trương Thanh Lý trong lòng thắt lại, ngoài mặt cười hỏi: “Giờ cậu định đi đâu thế?”
“Tiệm tạp hóa.”
“Đúng lúc tớ muốn qua mua đồ.” Trương Thanh Lý sóng vai đi cùng cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-gio-he/2160567/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.