“Thế kỷ này thật điên rồ, thối rữa, vô nhân tính, nhưng người lại tỉnh táo, dịu dàng, không nhiễm chút bụi trần.
Cầu chúa phù hộ cho người.
Nam Nhã.”
Cái trấn nhỏ này ngày nối ngày vẫn trôi qua như cũ, trần tục, ồn ào, hủ bại. Vầng thái dương vẫn như thường lệ mọc lên từ phía đông, người làm ăn vẫn như thường lệ đúng giờ mở cửa hàng, đám đàn bà con gái cũng vẫn như thường lệ tụ tập ở tiệm tạp hóa buôn dưa lê. Không ai biết rằng, có một cô gái đang lặng thầm chuẩn bị, không một tiếng động mà biến mất khỏi cái trấn này.
Ngoại trừ Chu Lạc.
Dạo bước trên con đường chính của trấn Thanh Thủy, lướt ngang qua những khuôn mặt quen thuộc trong trấn, Chu Lạc bỗng sinh lòng ghét bỏ.
Nam Nhã phải đi.
Từ Nghị đem tính mạng của con gái ra để uy hiếp buộc Nam Nhã rút đơn khởi tố, dây dưa hơn ba năm vẫn không dứt ra được, nàng sớm đã chẳng còn hi vọng gì với cái trấn nhỏ này nữa rồi. Trước đây Uyển Loan còn bé, sợ giữa đường cô bé khóc toáng lên hoặc trẻ nhỏ lỡ lời khiến người ta chú ý, giờ thì không còn vậy nữa, nàng có thể mang Uyển Loan lén lút rời đi, vĩnh viễn biến mất khỏi nơi này.
Nàng nói đúng, nàng thật sự không còn lòng dạ dư thừa nào mà để ý đến mảnh tình không nhiễm thói tục của cậu thiếu niên kia.
Để có thể chạy trốn thành công, Nam Nhã không lộ ra chút dấu hiệu nào khiến kẻ khác phải hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-gio-he/2160570/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.