Tối hôm đó...
Sau khi Trang đưa tôi lên phong nghỉ ngơi thì cơn buồn ngủ lại ập tới. Tôi ít khi cảm lắm nhưng một khi đã cảm thì lại rất mệt, dường như tôi chỉ muốn ngủ thôi, thậm chí tôi có thể ngủ cả ngày ấy.
Hồi nhỏ có một lần tôi bị cảm nặng khiến cho gia đình tôi phải chạy đôn chạy đáo lo cho sức khoẻ của tôi, từ lúc đó tôi tự hứa mik phải mạnh mẽ hơn và biết quan tâm tới mọi người trong gia đình nên tôi quan tâm tới bản thân nhiều hơn trước.
K hiểu sao tôi lại thức dậy lúc nửa đêm, ánh trăng le lói qua ô cửa sổ trông thật huyền bí. Tôi tiến tới ban công để ngắm trăng, lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác như này.
Trăng đêm nay thật sáng và tròn, nó khiến cho ta cảm thấy nó thật huyền bí. Vẻ đẹp đó khiến cho ta k thể rời mắt khỏi nó. Nghe thấy tiếng động nhẹ ở bên cạnh, tôi quay dang nhưng lại k thấy gì...
Dần dần tiến tới nơi phát ra tiếng động...
Từng bước nhẹ nhàng, tôi cố k phát ra âm thanh thừa nào...
Và rồi... tôi thấy... hắn
Hắn ngồi đó, hai đôi mắt nhắm lại, hắn đang ngủ.
Tôi chảy sang ban công chỗ hắn...
Hắn bật dậy, đưa một bàn tay rắn chắc lên ghì vào cổ tôi...
Theo phản xạ, tôi quay người lại, đạp hắn một cái vào cổ...
Hắn đỡ được cú đá đó. Nhân cơ hội, hắn nắm lấy cổ chân tôi...
Lấy hay tay bám vào ban công, tôi nhấc nốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-yeu-anh-rat-nhieu/1962260/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.