Ngay khi tôi và hắn bước vào nhà thì đã thấy ba người kia đang ngồi chiễm chệ ngay bàn ăn để ăn sáng rồi. Vừa trông thấy tôi và hắn cùng bước vào, cả ba người đều ngạc nhiên:
- Chắc t phải đi khám mắt lại thôi Khôi à. Hình như t cận nặng thêm rồi. Bảo lên tiếng trước.
- M mà đi thì nhớ rủ t đi với, chắc t cũng bị cận rồi. Khôi đáp lại.
- Vậy hai người đi khám đi. Tớ chỉ ngồi chờ xem hai cậu thấy j thì kể thôi. Trang cũng lên tiếng rồi chạy ra đón tôi và hắn. Chào buổi sáng, cậu thấy khoẻ hơn chưa Hằng.
- Rồi, cảm ơn. Tôi cũng đáp lại vì dù sao Trang cũng đã chăm sóc tôi mà.
- Chào buổi sáng, Phong. Trang đang nói với ai đó đang tháo giày.
-... Ko một lời đáp lại.
Mà tôi đoán truyện này cũng bình thường thôi. Tôi bước vào bếp để kiếm thứ gì ăn sáng thì đã thấy một bãi chiến trường k biết do ai... à nhầm, chắc chắn là do Trang, Bảo và Khôi bày ra rồi. Nhìn cảnh vật trước mắt mà tôi cảm thấy thật khó chịu, phải thôi tôi vốn là người khá sạch sẽ, lúc tôi còn ở Pháp thì biệt thự của tôi có rộng bao nhiêu thì tôi cũng ko bao giờ để bụi bẩn bám vào cả.
Thấy vẻ mặt k mấy thiện cảm của tôi, Trang chỉ biết cười trừ:
- Tại sáng sớm mik và Bảo muốn vào bếp nấu vài món cho mọi người nhưng mik k ngờ nấu ăn lại khó thế nên toàn làm phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-yeu-anh-rat-nhieu/1962258/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.