Trở về hiện tại, các y bác sĩ đang tích cực kích điện để giành lại sự sống cho Điền Tranh nhưng tất cả đều vô ích, âm thanh của máy điện tâm đồ vẫn kéo dài một tiếng “tít” nặng nề.
“Bệnh nhân mất vào lúc ba giờ mười lăm phút sáng.”
Bác sĩ nói với y tá bênh cạnh, cô ấy gật đầu rồi ghi vào sổ bệnh án.
Một cô y tá đi ngang hành lang bệnh viện, nhìn thấy một chàng trai trẻ đang ngồi dưới đất, dáng vẻ hệt như đang ngồi thiền thì hiếu kì lại lay vai anh ta:
“Anh gì ơi!”
Không có tiếng trả lời. Bác sĩ và y tá bên trong nghe bên ngoài có tiếng liền đi ra. Vị bác sĩ già hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“Bác sĩ, anh ta bị sao thế? Tôi gọi mãi không tỉnh.”
Cô y tá kia nhanh miệng giải thích:
“Từ lúc vào phòng cấp cứu bệnh nhân, chúng tôi thấy anh ta ngồi bên trong cũng trong tư thế này. Bác sĩ Lưu phải nhờ người khiêng anh ta ra ngoài này ngồi đấy. Bây giờ xong việc rồi mà anh ta vẫn ngồi im như tượng, thật kì lạ.”
“Bây giờ làm sao? Không lẽ cứ để anh ta ngồi đây à?”
Đúng lúc này hồn Hứa Vĩ và Điền Tranh trở về, anh ta thấy xác Điền Tranh đã phủ vải trắng, liền hối thúc cô mau nhập hồn vào xác. Nếu thi thể lạnh đi, sẽ rất khó để hồi sinh.
Xác Điền Tranh nằm trên giường bỗng cử động, co giật làm chiếc giường động đậy phát ra tiếng lạch cạch thu hút sự chú ý của mọi người. Họ tạm thời bỏ qua Hứa Vĩ, nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-toi-nguyen-tro-thanh-quy-du/970695/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.