Chương trước
Chương sau
Điền Tranh vẫn còn đang nằm trên giường với những suy nghĩ ngổn ngang thì Tiểu Cầu xuất hiện, nó sủa lên hai tiếng để thu hút sự chú ý của cô.
Điền Tranh ngạc nhiên hỏi:
“Tiểu Cầu, sao em lại ở đây?”
Tiểu Cầu xoay một vòng biến thành một cậu bé trước ánh mắt kinh ngạc của Điền Tranh, trông bộ dạng nó dường như rất gấp:
“Chị Tranh, mau đi theo em! Chúa Quỷ đang gặp nguy hiểm! Người có thể bị pháp sư tiêu diệt bất cứ lúc nào.”
“Chúa... Chúa Quỷ?” - Điền Tranh mơ hồ lặp lại, như nhớ ra điều gì đó, cô thốt lên - “Ý em là Lục Nguyên?”
“Dạ phải.”
Tiểu Cầu đỡ lấy Điền Tranh khi thấy cô gắng gượng ngồi dậy, nó nhanh nhẹn chạy đi kiếm cây nạng cho cô.
“Hiện giờ anh ấy đang ở đâu?”
“Ở đại lộ Đông Tây. Pháp sư Hứa Vĩ đang muốn thu phục ngài ấy.”
Bây giờ thì Điền Tranh đã hiểu mối lo nghĩ mà từ nãy giờ cô lo lắng là gì. Nhưng sức khoẻ cô bây giờ chưa tốt, cộng thêm thương tính đầy mình không thể di chuyển thuận tiện dù gấp tới cỡ nào cô cũng không thể một bước đến đó. Mắt Tiểu Cầu đảo một vòng như suy nghĩ, chợt nó nảy ra một sáng kiến:
“Em có cách.”
***
“Bố!” - Lục Ngạn xuất hiện, nó chạy đến ôm chầm lấy anh, ánh mắt trẻ thơ rưng rưng nhìn Hứa Vĩ - “Chú đừng bắt bố con... con xin chú...”
Nhìn thấy Hứa Vĩ dời ánh mắt sang Lục Ngạn, Lục Nguyên lập tức ôm lấy nó che chở:
“Anh có thể bắt tôi nhưng xin anh hãy tha cho Lục Ngạn. Nó còn rất nhỏ, cũng chưa từng làm chuyện gì hại đến ai...”
Lúc Hứa Vĩ trở về tiền kiếp cứu Điền Tranh, đương nhiên anh biết mối quan hệ của gia đình Lục Nguyên. Nhìn gương mặt thằng bé hội tụ đủ những điểm nổi trội của Tô Ảnh Nhược lẫn Lục Nguyên thì anh ta cũng đủ biết, thằng bé chính là kết tinh của hai người họ.
Anh không muốn ra tay với tiểu quỷ, vì bọn chúng cũng chỉ là những đứa trẻ chưa hiểu chuyện.
“Lục Nguyên, anh thật ích kỉ! Thằng bé vô tội, cớ sao anh lại không để nó đi đầu thai?” - Hứa Vĩ không ngần ngại mắng Lục Nguyên, thân làm cha sao lại để cho con mình trở thành quỷ?
“Tôi...”
Trong khi Lục Nguyên không biết giải thích làm sao thì Lục Ngạn đã oà khóc, nó ôm anh nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào nói với Hứa Vĩ:
“Chú đừng... hức... mắng bố con! Là con, con không muốn... hức... đầu thai. Con chỉ muốn ở cùng bố, con muốn gặp mẹ... hu hu...”
“Tôi xin lỗi! Chỉ vì thằng bé quá thương mẹ nên tôi không nỡ...”
“Trước sau anh cũng không còn tồn tại, thằng bé cũng không thể ở cùng Điền Tranh.” - Hứa Vĩ nhìn hai bố con họ, trong thâm tâm dâng lên một nỗi thương xót - “Tôi có thể giúp anh một việc, đó là giúp cho nó được siêu thoát.”
Lục Nguyên vừa mừng vừa buồn. Hứa Vĩ nói đúng, trước sau anh cũng biến mất, âm dương không thể hoà hợp. Lục Ngạn ở lại cũng không phải cách tốt, anh đã kéo nó vào cuộc sống âm ti quá lâu. Đã đến lúc anh nên để cho Lục Ngạn được sống một kiếp khác tốt hơn.
Lục Ngạn sống chết không chịu, Lục Nguyên dùng mọi cách để dụ dỗ nhưng nó đều không nghe. Hứa Vĩ đành lên tiếng:
“Cậu bé, chẳng phải con nói con rất muốn gặp mẹ sao? Nếu con chịu đi đầu thai thì biết đâu con sẽ lại làm con của mẹ Tranh một lần nữa.”
Lục Ngạn suy cho cùng cũng chỉ là đứa trẻ ngây thơ, chỉ cần nhắc đến mẹ là chuyện gì thằng bé cũng sẽ dễ dàng đồng ý.
“Chú nói thật ạ?”
“Ta là người lớn, chẳng lẽ lại gạt con sao?”
“Vậy còn bố thì sao ạ?” - Lục Ngạn ngước lên nhìn bố, chớp mắt hỏi.
Lục Nguyên vuốt tóc nó, mỉm cười:
“Bố sẽ ở cùng mẹ, chờ Lục Ngạn nhé.”
“Dạ.”
Hứa Vĩ gọi một vị vương tên là Hoa Tiên từ địa phủ lên. Hoa Tiên là người chuyên dẫn dắt linh hồn lâu năm đến nơi quỷ hồn để làm rõ thiện ác, xét tội rồi cho đi đầu thai.
“Hàn tiên sinh, lâu rồi không gặp.” - Vị Hoa Tiên ấy mặc một bộ đồ trắng, đội mũ cùng màu, tay chống gậy mỉm cười với Hứa Vĩ. Xung quanh ông ta toả ra ánh sáng soi sáng cả một vùng.
“Hoa tiên sinh, phiền ngài hãy chỉ đường dẫn lối cho thằng bé này đến một nơi tốt giúp tôi nhé.”
“Hàn tiên sinh đã nhờ, Hoa Tiên tôi làm sao dám từ chối chứ!”
Đáng lẽ Lục Ngạn là quỷ sẽ không được đầu thai. Song Hứa Vĩ xét thấy nó còn nhỏ và chưa từng gây ra tội gì lớn nên anh đành phá lệ nhờ vả Hoa Tiên. Anh biết khi mình làm vậy, thì bản thân sẽ mất đi một phần tuổi thọ. Nhưng anh không hối hận, vì đây là việc mà anh nên làm.
Hoa Tiên vẫy tay gọi Lục Ngạn, thằng bé ôm hôn Lục Nguyên, tạm biệt anh lần cuối cùng rồi đi về phía Hoa Tiên. Lục Nguyên cố với tay theo, ánh mắt dần phủ sương. Anh hạ tay, cúi mặt xuống đất không nỡ nhìn cảnh tượng cha con chia cắt đau lòng. Đến khi ngước lên thì Lục Ngạn đã không còn trên dương gian.
Tâm trạng Lục Nguyên phút chốc rơi thẳng xuống vực sâu. Lục Ngạn thật sự đã đi rồi!
Lục Nguyên nhìn Hứa Vĩ, anh tự hiểu bây giờ đã đến lượt mình.
“Tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?”
Hứa Vĩ không đáp, chờ Lục Nguyên nói tiếp.
“Anh hãy nói với Điền Tranh, tôi xin lỗi vì đã làm tổn hại đến cô ấy. Tình yêu của tôi đối với cô ấy là mãi mãi, trước sau đều như vậy.” - Lục Nguyên kìm nén cơn đau trong lòng, nói tiếp - “Hứa Vĩ, tôi biết anh là người tốt. Cũng biết anh thích Điền Tranh, tôi hi vọng anh sẽ thay tôi mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Kiếp trước cô ấy đã chịu quá nhiều đau khổ rồi.”
“Được.”
Hứa Vĩ mở lọ đựng linh hồn, anh đưa hai ngón tay lên miệng niệm một câu chú, linh hồn Lục Nguyên từ từ bay vào trong lọ. Hứa Vĩ đậy nắp, dán lên trên đó một lá bùa phong ấn.
Điền Tranh xuất hiện, Tiểu Cầu liền thoát khỏi xác cô. Vì Điền Tranh không thể đi lại được nên Tiểu Cầu chỉ còn cách nhập vào người cô để di chuyển.
“Không! Lục Nguyên! Đừng mà...”
Điền Tranh đến nơi đã quá muộn, Lục Nguyên vừa bị Hứa Vĩ thu phục. Thoáng thấy Tiểu Cầu, Hứa Vĩ ném một chiếc đồng xu vào người nó khiến nó sợ hãi liền cúp đuôi chạy đi.
Giờ chỉ còn lại Hứa Vĩ với Điền Tranh, anh nói với cô:
“Điền Tranh, tôi từng nói với em có dịp tôi sẽ hành nghề cho em xem. Bây giờ em đã tin chưa?”
Nước mắt Điền Tranh rơi lã chã, cô quỳ mọp xuống, chắp hai tay lại cầu xin anh:
“Tôi tin! Tôi tin mà! Anh làm ơn hãy thả anh ấy ra đi! Đừng bắt anh ấy! Làm ơn đi...”
Điền Tranh khóc như một đứa trẻ. Hứa Vĩ cảm thấy ngực mình nhói lên từng hồi. Điều anh thích nhất ở cô chính là nụ cười, còn nước mắt là thứ mà anh không bao giờ muốn nó xảy ra.
Hứa Vĩ không đành lòng nhìn người mình yêu rơi nước mắt. Anh ngửa mặt lên trời, cố kìm nén giọt lệ chực trào. Tiếng nức nở thảm thương của Điền Tranh vẫn không ngừng xoáy vào tâm trí Hứa Vĩ. Đến khi không chịu nổi, Hứa Vĩ mang theo Lục Nguyên xoay người rời đi.
Ngay từ đầu Hứa Vĩ đã sai khi cố ý tiếp cận Điền Tranh, để đến bây giờ bản thân lại day dứt không cách nào thoát ra được.
Chỉ vì muốn được cùng cô ăn một bữa cơm, mà anh không ngại giở trò hèn hạ bằng cách thôi miên cô.
Chỉ vì muốn nhìn dáng vẻ của cô mỗi tối khi vào phòng đi ngủ, mà anh không ngại lén đặt camera lên trước cửa phòng. Vô tình nhìn thấy cảnh tượng tình tứ của Lục Nguyên và người mình thương khiến tim anh đau nhói.
Suy cho cùng, thứ khiến ta mệt mỏi nhất chính là tình yêu. Vì yêu mà cả đời chìm đắm, dẫu biết là đau khổ nhưng vẫn tình nguyện muôn đời trầm luân...
Điền Tranh lắc đầu, cô lau nước mắt gượng đứng dậy đến kéo tay Hứa Vĩ, tiếp tục quỳ xuống:
“Đừng mang anh ấy đi! Hứa Vĩ, hãy tha cho anh ấy một con đường sống. Anh muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý... tôi cầu xin anh... dập đầu cầu xin anh... hức...”
Điền Tranh dập đầu xuống đất liên tục, trán bắt đầu ứa máu, sắc mặt cô dần tái đi.
Lục Nguyên vì cô mới trở nên như vậy, cô không muốn nhìn thấy anh biến mất, không muốn cả đời không gặp lại anh. Cô có nhiều điều còn chưa nói với anh, chưa kịp xin lỗi anh, chưa kịp cùng anh viết tiếp câu chuyện còn đang dang dở...
Hứa Vĩ lập tức ngăn lại hành động của Điền Tranh. Anh nửa quỳ nửa ngồi đối diện với cô, nhìn vào vết thương mới xuất hiện trên trán cô, đau lòng nói:
“Tôi muốn em yêu tôi! Em có làm được không?”
Điền Tranh nấc nghẹn. Bàn tay chống dưới đất siết chặt lại. Cô tránh đi ánh nhìn xoáy sâu của người đối diện. Hứa Vĩ đương nhiên nhìn thấy, anh khẽ cười, một nụ cười đắng chát.
“Em không thể, đúng không?”
“Tôi...”
Điền Tranh biết Hứa Vĩ thích mình nhưng cô luôn cố tình lảng tránh, xem như không biết gì. Bây giờ anh ta rõ ràng thể hiện ra trước mặt, cô có muốn tránh cũng không sao tránh được.
“Nếu như yêu tôi khó quá thì tôi sẽ đổi lại điều kiện dễ hơn. Tôi muốn một nụ hôn của em!”
Điền Tranh nhìn Hứa Vĩ chằm chằm, cô muốn xác định xem anh ta đang nói thật hay chỉ muốn đùa giỡn với mình. Nhưng ánh mắt người đàn ông này sâu như biển hồ không đáy, vô cùng khó dò. Điền Tranh nhìn mãi cũng không cách nào nhìn ra.
“Có phải chỉ cần tôi hôn anh, là anh sẽ tha cho anh ấy?”
Hứa Vĩ cười lớn, đặt lọ chứa linh hồn xuống đất, gật đầu:
“Đúng vậy.”
Không nghĩ ngợi nhiều, Điền Tranh từ từ kề mặt sát vào Hứa Vĩ, môi khẽ chạm môi.
Một nụ hôn nhẹ như cánh hoa rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, khi Điền Tranh chuẩn bị rời đi thì Hứa Vĩ bất ngờ đổi bị động thành chủ động, anh giữ chặt lấy gáy Điền Tranh đưa lưỡi vào sâu bên trong như muốn mút hết mật ngọt trong đó.
Điền Tranh không kháng cự, cô tình nguyện đổi một nụ hôn để lấy lại sự tự do cho Lục Nguyên.
Dây dưa hồi lâu, Hứa Vĩ mới chịu buông tha cho đôi môi của Điền Tranh. Bàn tay anh ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, ngón tay xoa xoa gò má, ánh mắt nhu tình mỉm cười:
“Điền Tranh, tôi muốn nói với em một điều... đó là tôi chưa bao giờ hối hận khi đã yêu em...”
Hứa Vĩ khẽ chớp mắt, trên môi anh nở một nụ cười đẹp toả nắng như ngày đầu Điền Tranh gặp ở trước tiệm trà sữa. Đi cùng với nụ cười chính là một giọt nước mắt vừa chảy xuống...
Điều cấm kị của người nối dõi nghiệp trừ tà của Hàn gia chính là không được yêu và rơi nước mắt vì phụ nữ. Hứa Vĩ thừa biết khi mình rơi nước mắt vì Điền Tranh thì kết cục của anh sẽ như thế nào. Nhưng tất cả là do anh cam tâm tình nguyện...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.