Bà Lục cùng Dạ Lan đang ngồi nói chuyện vui vẻ trong phòng khách, Dạ Lan tặng cho bà ta một chiếc vòng ngọc phỉ thuý được chạm khắc hình hoa sen tuy đơn giản nhưng lại tinh tế. Quan Âm Bồ Tát thường ngôi trên toà sen, chiếc vòng với hình liên hoa với hàm ý người đeo nó chẳng khác gì Bồ Tát.
Bà Lục tấm tắc khen:
“Chiếc vòng thật đẹp! Dạ Lan, con rất khéo léo và tinh tế.”
Dạ Lan e thẹn cúi đầu, nhẹ tiếng cảm ơn.
Bà Lục mải ngắm nghía chiếc vòng trên tay, không để ý Lục Nguyên mặt lạnh như tảng băng ngàn năm từ ngoài bước vào. Anh đứng trước mặt bà, sắc mặt tối sầm, hỏi:
“Tại sao mẹ lại nói với Nhược Nhược rằng con và Dạ Lan sẽ kết hôn?”
Lục Nguyên gặng hỏi mãi mà Tô Ảnh Nhược nhất quyết không chịu nói ra người đã nói với cô chuyện đó là ai. Tuy cô không nói nhưng Lục Nguyên cũng ngầm đoán ra, ngoài mẹ anh ra thì không còn ai có khả năng đó.
Bà Lục đứng dậy, Dạ Lan cũng đứng theo. Cả người cô ta căng cứng, tay bất giác nắm chặt lấy cổ tay bà Lục. Bà nhìn nét mặt của Dạ Lan liền hiểu, bà nói:
“Chuyện đó không đúng sao? Mẹ chỉ muốn nói cho nó biết sớm một chút, để tránh sau này sẽ hụt hẫng.”
“Mẹ...” - Lục Nguyên nắm chặt tay, nhìn Dạ Lan rồi nhìn sang mẹ mình - “Con cũng nói cho mẹ biết, con không chấp nhận cuộc hôn nhân này. Con sẽ không lấy ai khác ngoài Nhược Nhược.”
Dạ Lan đứng đó, cô ta lại lần nữa nghe chính miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-toi-nguyen-tro-thanh-quy-du/970682/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.