Bà Lục ở trong bếp hối thúc gia nhân mau mau chuẩn bị dọn thức ăn lên tiếp đãi khách. Hôm nay là lễ tốt nghiệp của Lục Nguyên nên bà tổ chức một bữa tiệc ăn mừng, sẵn đây bà sẽ công bố một chuyện rất quan trọng.
Tất cả khách mời đều đã đến đông đủ, chỉ còn chờ Lục Nguyên về nữa là xong.
Dạ Lan ôm bó hoa, háo hức chờ anh về để tặng.
Cuối cùng Lục Nguyên cũng tốt nghiệp, Dạ Lan cũng đã chờ được đến ngày gả cho anh.
Có thể nói đó chính là ước mơ lớn nhất trong cuộc đời này của cô ta.
Lục Nguyên vừa bước vào cửa nhà, hai bên liền bắn pháo chào mừng anh kèm theo câu chúc:
“Chúc mừng thiếu gia đã tốt nghiệp!”
Lục Nguyên dù không vui song vẫn nở nụ cười cảm ơn họ rồi bước thẳng vào trong.
Bà Lục nhìn thấy con trai, liền bước đến kéo tay anh:
“Cuối cùng cũng về rồi. Con mau vào đây, mọi người chờ con lâu rồi đấy.”
Mọi người thay phiên nhau lên tiếng chúc mừng Lục Nguyên, anh theo phép lịch sự cảm ơn họ.
“Dạ Lan, con còn đứng đó làm gì? Không mau đến đây.”
Bà Lục thấy Dạ Lan đứng như trời trồng ở kia liền thúc giục. Cô ta nhẹ nhàng bước đến, giơ bó hoa ra:
“Nguyên, chúc mừng anh đã tốt nghiệp.”
Lục Nguyên nhận lấy bó hoa, không quên cảm ơn. Nhưng ánh mắt anh dừng trên người cô ta độ khoảng vài giây là lướt qua. Dạ Lan hơi thất vọng, hôm nay cô ta cố ý ăn mặc, trang điểm thật đẹp thế mà vẫn không đọng lại chút gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-toi-nguyen-tro-thanh-quy-du/970683/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.