Vào ngày lễ Quốc tế Lao động, tất cả người dân trong cả nước đều được nghỉ. Ông chủ chỗ làm Điền Tranh là một chàng trai còn rất trẻ, hơn nữa còn để ý cô từ lâu. Huân Vĩ nhân dịp này muốn rủ Điền Tranh đi chơi nhưng sợ cô không đồng ý, thế nên anh ta quyết định sẽ tổ chức một buổi cắm trại trong rừng cho tất cả mọi người.
Điền Tranh muốn nói không đi nhưng Huân Vĩ đã ra lệnh ai không đi, cuối năm sẽ không được nhận thưởng. Điền Tranh đành cắn răng đi theo.
Tất cả mọi người đều lên xe ngồi đầy đủ, Điền Tranh đến sau nên chỉ còn một chỗ duy nhất không thể lựa chọn, đó chính là chiếc ghế bên cạnh Huân Vĩ.
Anh ta phủi phủi chiếc ghế, cười nói với Điền Tranh:
“Mọi người đã ngồi hết chỗ rồi, em ngồi đây đi.”
Lý Di ngồi sau lưng nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, có vẻ như muốn nói gì đó nhưng nhìn sang Huân Vĩ chỉ biết câm nín.
Điền Tranh miễn cưỡng ngồi xuống, xe bắt đầu lăn bánh.
Huân Vĩ đưa cho cô một cái bánh bao, hỏi:
“Em ăn sáng chưa? Nếu chưa thì ăn cái bánh này lót dạ đi.”
Điền Tranh lắc đầu đẩy trả chiếc bánh lại cho anh ta, khẽ nói:
“Cám ơn ông chủ, tôi đã ăn ở nhà rồi.”
Huân Vĩ nghe Điền Tranh xưng hô xa cách, anh ta không hài lòng chỉnh cô:
“Ở đây cũng không phải nơi làm việc, em gọi tôi là Huân Vĩ được rồi.”
Điền Tranh cười gượng, đáp một tiếng rồi không nói gì nữa, lấy điện thoại ra nghịch.
Vì hôm qua ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-toi-nguyen-tro-thanh-quy-du/237142/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.