Hôm sau Điền Tranh đi làm, bỗng có một đứa bé trai từ đâu chạy đến ôm chầm lấy cô và gọi cô là mẹ.
Điền Tranh gỡ tay cậu bé ấy ra, ngồi xuống cho ngang bằng rồi hỏi:
“Cậu bé, con lạc mẹ hay sao?”
Cậu bé lắc lắc đầu, chỉ vào Điền Tranh:
“Cô xinh đẹp, cô chính là mẹ con!”
Điền Tranh bật cười, cứ nghĩ là thằng nhóc cho rằng ai đẹp cũng là mẹ mình nên mới nói vậy. Cô khảy nhẹ vào mũi nó một cái, vui vẻ trêu:
“Cậu bé à, cô còn chưa có người yêu thì lấy đâu ra có con chứ?”
Cậu bé ấy nghe vậy lập tức xụ mặt, không vui nói:
“Mẹ là mẹ của con, là vợ của...”
Cậu bé ấy chưa nói xong, một phụ nữ hớt hải chạy tới gọi:
“An Nam, con chạy đi đâu vậy hả?”
Điền Tranh đứng lên nhìn người phụ nữ ấy, Lục Ngạn thừa cơ hội xuất khỏi người An Nam mà Điền Tranh không hề hay biết.
Người phụ nữ ấy gật đầu với Điền Tranh rồi dẫn An Nam đi, tay còn phét vào mông cậu nhóc một cái vì tội đi lung tung.
Lục Nguyên đứng từ xa nhìn qua, làn môi mỏng bất giác mím lại.
Điền Tranh đứng nhìn theo hai người họ một lúc, cô lắc đầu cười rồi bước xuống đường.
Bên kia đường chính là tiệm trà sữa nơi cô làm việc.
Điền Tranh đi được nửa đường, một chiếc xe hơi bỗng lao nhanh đến với tốc độ chóng mặt. Đang là đèn đỏ cơ mà, tại sao chiếc xe đó lại chạy như ma đuổi vậy?
Bước chân Điền Tranh lúc này trở nên cứng ngắc, hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-toi-nguyen-tro-thanh-quy-du/237141/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.