Điền Tranh quay đầu lại nhìn thì không thấy ai. Cô nhìn xuống mặt nước lần nữa, gương mặt giận dữ ấy lại xuất hiện. Điền Tranh dụi mắt vài cái để chứng tỏ mình không nhìn lầm, và đúng là cô đã nhìn thấy thật.
Cô liền đứng dậy, thụt lùi về sau vài bước rồi quay người cắm đầu chạy, ai ngờ lại đụng trúng vào người Huân Vĩ.
“Bỏ tôi ra! Đừng theo doạ tôi!”
Điền Tranh nhắm tịt mắt, đấm thùm thụp vào người Huân Vĩ. Anh ta giữ hai tay cô lại, hỏi:
“Điền Tranh, em sao vậy?”
Nghe tiếng của Huân Vĩ, Điền Tranh mở mắt ra nhìn. Trước mặt cô là vẻ mặt đầy lo lắng của anh ta.
Cô rút hai tay lại, khẽ lắc đầu:
“Tôi không sao! Tôi đi chuẩn bị thức ăn cho mọi người.”
Huân Vĩ nhìn theo bóng lưng Điền Tranh, nửa miệng nhếch lên, ánh mắt quét khắp người cô một cách thèm thuồng.
Tối, mọi người đốt lửa trại ngồi quây quần bên nhau ăn đồ nướng, uống bia. Huân Vĩ ngồi cạnh Điền Tranh, Lý Di ngồi bên Huân Vĩ, tay cô ta để trên đùi Huân Vĩ không tự chủ liền vuốt nhẹ mấy cái.
“Cậu em” Huân Vĩ vì sự đụng chạm gần gũi, sắp không chịu được muốn ngóc đầu dậy. Huân Vĩ nhìn Lý Di bằng ánh mắt cảnh cáo, cô ta biết điều rút tay lại.
Điền Tranh vốn rất ít nói, ai hỏi gì thì cô trả lời nấy, còn không sẽ ngồi im lo chén cơm của mình.
Huân Vĩ gắp cho cô một con tôm nướng, Điền Tranh liền gắp trả lại, ái ngại nói:
“Xin lỗi, tôi bị dị ứng với hải sản.”
Huân Vĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-toi-nguyen-tro-thanh-quy-du/237143/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.