Ở ngoài sân, mọi người tụ tập đông đúc náo nhiệt, ai nấy đều ăn mặt đẹp đẽ, Tống Dật Nhiên lại nhìn đến bản thân cô, thật tốt Lăng Dục Thần đã thay cô chuẩn bị cho mọi thứ, nếu không phải còn có hắn ta, không biết đối với một người hiểu biết ít như cô sẽ phải ăn diện thế nào đi đến những nơi thế này.
Mễ Giai Kỳ dừng hẳn xe đi xuống, nhưng cô không bước xuống xe như mọi khi mà là Trình Biên mở cửa đi ra trước, sau đó hắn lại đi đến chỗ ngồi của Tống Dật Nhiên, mở cửa xe cho cô bước ra ngoài.
Tống Dật Nhiên không muốn làm mất mặt của Lăng Dục Thần, nên rất ngoan ngoãn, người khác muốn cô làm gì thì cô sẽ làm như vậy, ít nhất là khi cô vẫn còn đang không biết hắn là đang ở nơi nào.
Tống Dật Nhiên khoác tay của của Trình Biên đi xuống xe, lập tức ngay khoảnh khắc này lập tức thu hút không ít mấy cặp mắt nhìn chầm chầm vào cô. Tống Dật Nhiên không dám nhìn thẳng, cô đi nép vào phía sau của Trình Biên cúi mắt xuống chân mà đi tới, lúc này ở phía sau có người đi đến.
"Dật Nhiên!"
Tống Dật Nhiên: "Lăng… Dục Thần." Cô vừa đang định gọi hắn như thường lệ một tiếng Lăng Tổng, nhưng dựa theo hoàn cảnh hiện tại lại có vẻ như là không thích hợp, nên cố gắng nhỏ giọng đổi cách xưng hô với hắn.
Tống Dật Nhiên nhìn thấy Lăng Dục Thần liền mắt sáng như sao, không hiểu sao những lúc thế này cô lại cần hắn ở bên cạnh, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-van-vat-sinh-soi-nay-no/455972/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.