Tống Dật Nhiên ngồi cùng với Trình Biên thêm một lúc, sau đó liền không đợi được nữa mà nói với hắn.
Tống Dật Nhiên: "Thật ra thì, anh không cần phải để ý lời nói của anh ấy." Cô nhỏ giọng nói với Trình Biên.
Cô sợ nhất chính là mấy ánh mắt soi mói ở phía sau lưng, như đang muốn thiêu rụi cô vậy. Có thể là do bản thân cô quá là khác biệt với bọn họ cũng có thể người đàn ông trẻ đang ngồi ở bên cạnh cô mới là người mà bọn họ muốn hướng tới.
Nhưng Trình Biên thì lại khác, hắn ta chẳng nhũng không hay biết gì, còn có thể không chú tâm đến mấy ánh mắt của người khác, chỉ một mực đăm chiêu nhìn ra phía ngoài của khung cửa sổ có bóng dáng người con gái mà hắn muốn tìm.
Trình Biên: "Ý em là Lăng Dục Thần?" Anh mặc dù trả lời câu nói của Tống Dật Nhiên, nhưng ánh mắt vẫn còn đang nhìn chầm chầm Mễ Giai Kỳ ở bên ngoài cửa sổ, đang đi phía sau của Lăng Dục Thần.
Tống Dật Nhiên: "Ừm!" Cô ‘Ừm’ một tiếng, sau đó lại vừa liếc nhìn hắn, vừa nhìn đến ngoài cửa sổ, ngoài đó người người đông đúc, cảm giác như nếu thật sự phải ra ngoài đó chỉ sợ là đến thở cũng chẳng thở nổi.
Nói đến đây không phải ngụ ý chê trách sân nhà của Lăng Hàn Anh nhỏ bé, mà chính là bởi vì rộng lớn nhưng chỉ sử dụng một khoảng sân để đãi tiệc, khách đi đến đây đều tụ họp lại một khu nhìn vừa đông đúc vừa chật chội.
Tống Dật Nhiên: "Em có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-van-vat-sinh-soi-nay-no/455973/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.