Lúc này Tống Dật Nhiên bị chính cái không khí im lặng này dọa sợ, là do không gian ở trong phòng quá đỗi yên tĩnh, hay là do cả căn nhà không có tiếng người. Lăng Dục Thần hắn ta không phải cùng với Mễ Giai Kỳ ở phòng sách lúc chiều làm việc sao, có thể yên tĩnh đến thế này cũng quá đáng sợ rồi.
Tống Dật Nhiên kiềm nén cơn lạnh truyền đến từ lòng bàn chân, bước đi nhẹ nhàng đến trước cửa phòng sách, cô áp tai lên cửa phòng, một tiếng hít thở thông thường cũng không có thì đúng là có chút kỳ quái. Lúc này Vú Dương từ tầng dưới đi lên, có thể là lên tìm Lăng Dục Thần, nhìn thấy cô đứng một mình trước cửa phòng sách, bà liền lên tiếng.
Vú Dương: "Thiếu Phu Nhân, Thiếu gia ra ngoài từ sớm rồi." Giọng nói ôn hòa của người phụ nữ lớn tuổi vang lên.
Tống Dật Nhiên: "Àh… cháu không có… tìm anh ta." Cô bị người khác đâm đâm chọt chọt vào chỗ ngứa liền vội vàng phủ nhận.
Vú Dương: "Vậy xuống tầng đi, Vú đã nấu xong bữa tối rồi." Vú Dương nhìn ra được là Tống Dật Nhiên đang muốn làm cái gì, nhưng cô đã phủ nhận như vậy, bà thì lại không bằng không chứng làm sao nói lại được, đành phải gọi cô xuống dùng cơm.
Tống Dật Nhiên: "Àh...Vú Dương!" Ngồi vào bàn ăn Tống Dật Nhiên nhìn thấy Vú Dương bận bịu làm thức ăn mang lên, cô lúc này liền không giấu nổi nữa mà lên tiếng.
Vú Dương: "Làm sao vậy?" Vú Dương quay đầu lại hỏi Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "Cháu có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-van-vat-sinh-soi-nay-no/455957/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.