Lúc ban đầu chỉ nghĩ đến Lăng Dục Thần muốn hợp đồng kết hôn cùng cô mà thôi, khi đó cô cũng đã nói với hắn bản thân chỉ cần có thể không chết đói, một cái nhà và trợ cấp cho Tôn Mỹ như thế đã là quá đủ không đòi hỏi gì thêm.
Chiếc nhẫn này thoạt nhìn không quá đắt đỏ, viên đá sáng lấp lánh cũng không quá lớn, nhưng chỉ cần nhìn kỹ cũng sẽ không khó để nhận ra chữ được khắc ở bên trong nhẫn rất quen thuộc, là cửa tiệm đá quý lớn nhất Thanh Long thành.
Mỗi chiếc nhẫn ở nơi đó nếu nói là có thể nuôi Tống Dật Nhiên cô cả đời cũng không xem như là nói quá, sự thật là như vậy, nếu lúc này Lăng Dục Thần không nói đây là nhẫn cưới cô nhất định sẽ không nhận nó.
Lăng Dục Thần: "Có vừa không?" Lăng Dục Thần quan sát ở cự li có chút xa, suy cho cùng cũng không thể nhìn rõ được mấy đốt ngón tay kia có bị chật hay không.
Tống Dật Nhiên: "Vừa..." Giọng nói của Cô vừa nhỏ vừa thẹn mà ôn hòa nói với Hắn.
Cô chưa bao giờ thử qua cảm giác thế này, trước kia bản thân từng nghĩ đến sẽ không kết hôn, không để Tôn Mỹ phải sống bôn ba một mình. Nếu có kết hôn thật, Tống Dật Nhiên cô sẽ tìm một người có thể chấp nhận để cô sống cùng với Tôn Mỹ.
Nhưng suy tính thế nào cũng không thể cải được mệnh trời người như Lăng Dục Thần so với Tống Dật Nhiên cô mà nói rõ ràng là hai thế giới khác nhau, vậy mà lại bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-van-vat-sinh-soi-nay-no/455958/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.