*Biệt phủ Lăng Dục Thần, thành phố Thanh Long*
Tống Dật Nhiên bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại âm vang inh ỏi. Không biết có phải do do ngủ quá lâu cùng một dáng hay không, mắt của Tống Dật Nhiên đã chầm chậm mở ra, nhưng cơ thể lại không tài nào di chuyển nổi, khiến cô phải tự mình thả lỏng, sau đó mới có thể cử động mấy khớp xương đang đau nhức này.
Qua nửa giờ rốt cuộc tiếng chuông điện thoại không có người bắt máy cũng tắt đi. Tống Dật Nhiên tay chân đau nhức tê dại đến không bắt nổi điện thoại, sau khi có thể tự mình ngồi dậy, cô liền với tay tìm chiếc điện thoại lúc này đã im lặng kia, mở màn hình xem qua. Không ngoài dự đoán ban đầu của Tống Dật Nhiên người gọi là Tôn Mỹ.
Lúc này Tống Dật Nhiên mờ mịt nhớ đến, bản thân đang ở nơi nào, cô vẫn còn ngủ trong phòng của Lăng Dục thần vậy mà lại có thể ngủ ngon đến như vậy. Muốn trách chỉ có thể trách chăn gối ở đây có chút ấm quá thể, khiến cho cô không tự chủ được mà không phòng bị ngủ một giấc cho đến hiện tại.
Tống Dật Nhiên lúc này mới đưa mắt nhìn xung quanh của căn phòng này, xung quanh không gian hiện tại tối đen chỉ có một chút ánh sáng từ đèn hắt ở bên dưới sân vườn cạnh cửa sổ rọi vào trong phòng. Cửa sổ vẫn như lúc sáng khi cô đến đây vẫn được mở rèm che ra, chỉ chừa lại một lớp ren mỏng ở lại.
Bên ngoài mấy giọt mưa lất phất vẫn còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-van-vat-sinh-soi-nay-no/455956/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.