Châu Uyển Đồng ngủ một giấc đến tối, cảm thấy sức khỏe được khôi phục hơn nhiều. Khiêm Dạ Hiên khi nãy đã đến công ty giải quyết một số chuyện, trong đó có cả chuyện liên quan đến Trương Hứa.
Cô ngồi dậy, vỗ nhẹ lên mặt cho đỡ ngái ngủ, xỏ chân vào đôi dép lông màu xanh ngọc, mở cửa đi ra ngoài, bắt gặp dì Liêu đang bày biện bữa tối. Châu Uyển Đồng vội chạy đến, cầm lấy cái đĩa trên tay dì, nói:
"Dì Liêu, mấy việc này là của cháu mà, dì vào nghỉ ngơi đi ạ."
Dì Liêu cười, nhanh tay cầm lại chiếc đĩa, thái độ cung kính nói:
"Cô chủ, đây là việc của tôi, cô còn chưa khỏe hẳn, hãy về phòng nghỉ ngơi đi ạ."
Châu Uyển Đồng ngẩn người. Phải rồi, hiện giờ cô là người phụ nữ của anh, vị trí trong nhà đương nhiên khác, ngay cả cách đối xử của dì Liêu cũng khác, tôn kính thêm vạn phần. Có điều, việc này khiến cô có đôi chút không thoải mái. Dù sao thì cô tự biết mình có xuất thân thấp kém, phải làm việc để kiếm ít cơm ăn qua ngày, cho nên, hai chữ "cô chủ" này thật sự gánh không nổi.
Châu Uyển Đồng tiến lại gần dì Liêu, cầm lấy chiếc đĩa sứ tinh xảo đặt xuống bàn, nắm lấy tay dì mà nói:
"Dì à, lúc trước cháu nhờ một tay dì giúp đỡ mới có được ngày hôm nay. Cho nên, cháu mong dì đừng gọi bằng hai từ khách sáo kia nữa, cứ xem cháu là Châu Uyển Đồng trước kia là được rồi."
Dì Liêu vội lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012324/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.