Hai người đi tham quan một vòng xung quanh. Căn nhà này diện tích không lớn bằng biệt thự của Trương gia nhưng cảm giác rất ấm cúng, bên ngoài là khuôn viên rộng lớn bao bọc, trồng vô số cây xanh. Khiêm Dạ Hiên còn cố ý đặt cả xích đu mà cô thích ở giữa vườn.
Châu Uyển Đồng thấy xích đu thì thích thú chạy lại ngồi, vẻ mặt háo hức. Chợt từ đằng xa, một chú cún nhỏ chạy lại, cọ sát vào chân cô. Châu Uyển Đồng nhanh chóng nhận ra nó, cúi người xuống bế lên, hỏi:
"Sao em đến đây được? Lại đi lạc rồi sao?"
Khiêm Dạ Hiên đứng bên cạnh, hai tay tùy tiện đút vào túi quần, thản nhiên trả lời:
"Là anh đem nó tới. Chẳng phải em thích nuôi sao?"
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh. Người đàn ông này tuy bề ngoài tỏ vẻ bàng quan với mọi thứ nhưng thực chất luôn quan sát rất kỹ, cô thích gì anh đều biết, đúng là khiến người ta thích mê mà.
"Dạ Hiên…"
Cô thả chú chó xuống, đứng dậy bước đến cạnh anh. Ánh nắng chan hòa trải nhẹ xuống mặt đất, vắt ngang dải lụa vàng lên vai cô.
"Em yêu anh!"
Lời nói của cô nhẹ bẫng, từ từ rót vào tai anh. Khiêm Dạ Hiên nhìn vào hai giếng nước trong suốt trong đôi mắt thơ mộng kia, khẽ nhếch mày, nói:
"Anh khô khan, không biết thể hiện cảm xúc, còn không phải là con người đàng hoàng, từ nhỏ đã lăn lộn…"
Chưa để anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012320/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.