Châu Uyển Đồng cố trấn tĩnh bản thân, nằm nhìn anh. Đôi mắt cô trong vắt, hệt như bầu trời được gột rửa sau cơn mưa vậy. Khiêm Dạ Hiên ngồi bên cạnh, im lặng nắm tay cô.
"Dạ Hiên, anh vừa đi đâu thế?"
Cô đột nhiên lên tiếng, có lẽ là vì cô nhận ra mùi hắc kì lạ từ tay áo của anh. Đó chính xác là mùi thuốc súng nhưng cô nghe không quen nên mới hỏi. Khiêm Dạ Hiên cũng không muốn giấu cô, mở miệng trả lời, giọng điệu thờ ơ, anh không muốn nhắc tới người đàn ông kia nữa.
"Anh vừa về Trương gia. Trương Hứa...đã chết rồi. Là anh bắn ông ta."
Đôi mắt cô sững lại, hai đồng tử mở to. Châu Uyển Đồng vì quá bất ngờ nên ngập ngừng hỏi lại:
"Anh, anh thật sự…"
"Uyển Đồng, em có ghét anh không?"
Cô nhìn vào sâu trong đôi mắt tối thâm trầm của anh. Châu Uyển Đồng cảm nhận rõ ràng nỗi đau đến nát lòng ấy. Cô không biết anh đã trải qua những chuyện gì, càng không biết tại sao anh lại làm thế, nhưng chỉ cần anh yêu cô, như thế là đủ rồi. Cô mãi mãi chọn cách tin tưởng anh.
Cô đưa tay chạm nhẹ vào mặt anh, khẽ vuốt ve, sau đó mỉm cười mà nói:
"Dạ Hiên, em tin anh sẽ không vô cớ mà làm điều đó."
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia, áp chặt vào má mình, thì thầm kể, giọng điệu nghe có vẻ bình thản:
"Năm anh sáu tuổi, ba mẹ bị người ta bắn chết. Kẻ hiểm ác kia lại là người mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012317/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.