Khiêm Dạ Hiên ngồi lên xe, cúi người về phía trước, tựa vào vô\-lăng. Anh cứ thế ngồi bất động hồi lâu, đầu óc như ngừng trệ. Hóa ra, anh đã sống cùng kẻ thù lâu như thế mà không hề hay biết. Cũng không thể trách được, lúc đó anh còn quá nhỏ, hơn nữa từ trước đến giờ, Khiêm Dạ Hiên chưa từng đặt chân vào phòng Trương Hứa nên không thể phát giác bí mật của ông ta.
Anh lại lôi tấm ảnh nhỏ từ trong túi ra. Nó vẫn còn dính lại vài tia máu, bám chặt vào mặt người phụ nữ xinh đẹp kia. Khiêm Dạ Hiên đưa tay lau đi vết máu sắp khô, khóe mắt rưng rưng.
"Mẹ, con đã hoàn thành tâm nguyện cả đời này rồi. Mẹ ở bên đó với ba phải thật hạnh phúc nhé!"
Anh ôm tấm ảnh vào lòng, nhắm mắt nhớ đến những ngày vui vẻ trước kia, trái tim bỗng nhói lên một nhịp. Anh không còn gì bận lòng nữa rồi. Thù của ba mẹ đã trả xong, chỉ cần nắm lấy tay Châu Uyển Đồng, anh sẽ cùng cô đi đến cuối cùng. Nhớ đến cô, lòng anh liền bình yên đến lạ.
Khiêm Dạ Hiên cất tấm ảnh vào ngăn trên xe, khởi động máy rồi chạy đi. Trên đường đến bệnh viện, anh nhấc máy gọi cho Kính Phong dặn dò:
"Giúp tôi giải quyết vài việc."
Châu Uyển Đồng nằm trên giường bệnh, mặt vẫn chưa hết tái. Cô nhắm nghiền mắt, hai mày nhíu chặt. Cô lại bắt đầu mơ thấy ác mộng rồi. Trong giấc mơ, Trịnh Hâm Đình vẫn bóp cổ cô không buông, miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012316/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.