Chương trước
Chương sau
Khiêm Dạ Hiên càng chạy càng nhanh, chân ga không ngừng nhấn xuống, đôi mắt sắc bén tựa dao găm, phóng ra tia lửa điện. Bàn tay nắm vô lăng của anh chặt hơn, mạnh đến nỗi hiện rõ đầu khớp trắng bệch. 


Khi anh dừng xe ở căn cứ của Hắc Bá bang, Tư Lang đã nhận lệnh đứng sẵn ở đó, vừa thấy anh đã nhanh chân chạy tới báo cáo:


"Lão đại, em vừa cho kiểm tra camera gần khu vực đó, phát hiện lúc tám giờ mười hai phút tối hôm qua, cô Châu đã bị một bọn áo đen đánh thuốc mê, đưa lên xe đi mất. Biển số chụp được chỉ là biển số giả, hơn nữa xe này cũng lên xe ăn cắp. Hiện tại em vẫn chưa tìm ra vị trí của bọn chúng."


Khiêm Dạ Hiên tối sầm mặt mày, toàn thân lại càng phát ra hơi lạnh, đến cái nhíu mày nhẹ của anh cũng khiến cho Tư Lang giật mình, vội vàng lùi ra sau. Anh nhìn đồng hồ. Chỉ còn hơn một tiếng rưỡi nữa sẽ tới giờ, anh nói:


"Tiếp tục theo dõi. Chuẩn bị thêm một đội gồm mười người tinh nhuệ nhất, đứng dưới đại sảnh canh chừng."


Tư Lang nhận lệnh, lập tức đi điều động người. Kính Phong gọi cho anh, gấp gáp nói:


"Cậu chủ, hàng đã chuẩn bị xong rồi."


"Tốt! Chờ tôi ở quốc lộ số bốn, mười phút nữa gặp mặt."


"Rõ!"


Khiêm Dạ Hiên dập máy, mạnh mẽ bước ra xe. Anh không biết rõ trong lòng mình hiện tại là cảm xúc gì, chỉ cảm thấy vô cùng, vô cùng khó chịu. Bên tai lúc nào cũng văng vẳng giọng nói của cô, cả đôi mắt sáng rỡ và nụ cười tươi rói kia nữa. Càng nghĩ anh lại càng thấy đau lòng, nếu không dính vào anh, có lẽ cô đã không xảy ra chuyện như vậy. 


Chiếc xe đen bóng loáng đỗ ở ven đường thu hút không ít sự chú ý. Kính Phong thấy xe anh thì chạy tới gõ cửa kính, nói:


"Cậu chủ, mọi thứ đã sẵn sàng rồi. Bây giờ chúng ta có thể xuất phát ngay."


Anh ừ nhẹ trong cuống họng, mắt đăm chiêu. Kính Phong nhìn anh một lát, sau đó mới ngập ngừng hỏi:


"Cậu chủ, em theo anh đã nhiều năm rồi, chưa từng thấy anh điều động nhiều người như vậy. Cô Châu gì đó, thật sự...rất quan trọng với anh sao?"


Khiêm Dạ Hiên ngẩn người. Anh chưa từng nghĩ đến điều này. Cô quan trọng sao? Phải, vô cùng quan trọng. Châu Uyển Đồng là ngoại lệ của anh, là người mà anh luôn nhớ đến, luôn lo lắng. Khi cô gặp nạn, anh chẳng còn muốn tính toán thiệt hơn gì nữa, chỉ cần cô an toàn là đủ. Anh tự thấy mình thật kì lạ, chẳng biết từ bao giờ, anh đã chú ý đến sự tồn tại của cô như thế. 


Kính Phong thấy anh im lặng hồi lâu thì không hỏi nữa, biết điều mà trở về vị trí cũ. Khiêm Dạ Hiên chớp mắt, xếp gọn những suy nghĩ kia vào một góc tâm hồn, nhấn ga chạy đi. Đám người Kính Phong lập tức bám đuôi theo, dáng vẻ nghiêm túc đến sợ. 


Đúng giờ, cả đoàn xe lớn đã đến điểm hẹn. Tư Lang dẫn đoàn bên kia cũng đã tới, mỗi người tự mình chọn một góc mà đứng canh. Khiêm Dạ Hiên xuống xe, rảo bước vào bên trong. Tên bảo vệ đứng chặn ở cửa, đòi kiểm tra xem trên người anh có mang vũ khí hay không. Khiêm Dạ Hiên cũng rất thoải mái hợp tác cùng hắn ta, xong xuôi rồi mới vào trong.


SP Tower là tài sản riêng của Hoàn Khải Luân, cho nên hắn đã bao trọn hết tất cả các tầng, cả tòa nhà chỉ còn lại người của cả hai. Kính Phong đi bên cạnh anh, đôi mắt diều hâu liên tục đảo, kiểm tra mọi ngóc ngách xung quanh. Đây là địa phận của Hoàn Khải Luân, mọi thứ đối với hắn đều dễ như trở bàn tay, nếu không cảnh giác sẽ mất mạng như chơi. 


Khiêm Dạ Hiên vẫn bước đều đều, hai mắt nhìn thẳng phía trước. Dường như anh không căng thẳng điều gì, gương mặt không biểu lộ cảm xúc dư thừa nào, nhanh chóng tiến lên tầng thượng.


Đám người của Hoàn Khải Luân đã đứng sẵn ở đó, trên lưng mỗi người đều giắt theo súng lục. Kính Phong đưa mắt nhìn, tỏ vẻ khinh bỉ. 


Hoàn Khải Luân ngồi ở giữa sân thượng, ung dung gác chân chữ ngũ, miệng còn phì phèo điếu thuốc. Thấy anh tới, hắn cười khẩy một tiếng rồi nói:


"Nhân vật chính của chúng ta đã tới rồi sao? Hàng đâu?"


Anh đưa mắt ra hiệu cho Kính Phong, ngay lập tức, gần ba mươi thùng hàng lớn được đưa tới trước mặt hắn ta. Hoàn Khải Luân cho người kiểm tra, biết chắc là hàng thật thì mới nhếch môi cười, nói với anh:


"Biết nghe lời đấy."


"Người đâu?"


Anh không vòng vo với hắn, nhìn thẳng mặt mà hỏi luôn. Hoàn Khải Luân ngoắc tay, người đàn ông đứng bên cạnh kéo cô ra đằng trước. Châu Uyển Đồng bị trói hai tay ra phía sau, miệng bị dán băng keo đen, quần áo có chút xộc xệch. Cô đang mặc áo thun đơn giản, cổ áo rộng làm lộ đường cong xương quai xanh tuyệt đẹp. Châu Uyển Đồng nhìn anh, khóe mắt đầy ặp nước. Cô tận mắt thấy anh đứng trước mặt, không kiềm được mà kêu lên vài tiếng nghẹn ứ trong cuống họng, muốn nói điều gì đó. Hóa ra, anh chưa từng quên cô. Anh đã đến cứu cô rồi. Khiêm Dạ Hiên đăm đăm nhìn cô, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, cất giọng trầm khàn:


"Thả cô ấy ra!"


Hoàn Khải Luân hít một hơi thuốc lá, sau đó tiến gần lại đến chỗ anh, nghếch mặt mà hỏi:


"Sao thế? Xót lắm à? Tình cảm cũng sâu nặng gớm nhỉ? Tôi thấy mắt thẩm mỹ của cậu không tệ, đã nhìn trúng Trịnh Hâm Đình xinh đẹp như vậy, bây giờ lại đổi gu, thích con giúp việc rách rưới này sao?"


Đôi mắt đen của anh liền lóe sáng. Khiêm Dạ Hiên bước thêm một bước, càng lúc càng bước dần sang chỗ của Hoàn Khải Luân. Anh bây giờ không khác gì con sói săn mồi, từng bước nhẹ nhàng tiếp cận hắn, đáy mắt kết băng vụn. 


"Nói nhiều như thế làm gì? Mày sợ sao?"


Bị đôi mắt của anh nhìn thấu, hắn có chút chột dạ, không tự chủ mà lùi ra sau một chút, khí thế áp bức rõ ràng. Hắn cố gượng cười, đáp lại:


"Tại sao phải sợ? Được, mày muốn nhanh thì nhanh."


Hắn xoay người nói với gã đàn em thân cận:


"Thả nó ra đi."




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.