Dì Liêu nhanh chân đi vào, khẽ nhón chân nhìn xem Châu Uyển Đồng đang làm gì sau đó lại huých nhẹ vào tay cô, hỏi:
“Này, cháu có làm gì đắc tội với cậu chủ không đấy?”
Châu Uyển Đồng ngơ ngác không hiểu gì, xoay đầu nhìn ra cửa với vẻ mặt ngây thơ. Cô đáp lại:
“Dạ, cháu...cháu đâu có làm gì.”
Dì Liêu thở dài nhìn cô, đôi mắt chứa đầy sự thương cảm. Châu Uyển Đồng tặc lưỡi, định bụng chút nữa sẽ hỏi nhưng lại quên mất, cứ tập trung vào làm bếp mãi.
Chín giờ mười phút tối. Khiêm Dạ Hiên ăn tối xong thì vào phòng sách làm việc. Quan hệ dạo gần đây giữa anh và Trương Hứa cũng không tốt đẹp hơn là mấy, chẳng phải vì việc của Trịnh Hâm Đình mới thành ra như vậy, thật ra là trước đó, mối quan hệ cha con nghe có vẻ thân thiết này giống như là đi trên băng mỏng vậy. Chỉ cần sơ sảy một chút, tất cả đều có thể tan thành mây khói. Hai người đàn ông này bằng mặt nhưng không bằng lòng, không chém giết nhau đã là nể mặt lắm rồi. Ngoài nói chuyện ở Hắc Bá bang ra, anh và Trương Hứa không hỏi han đối phương thêm câu nào, chỉ cần thấy còn sống là được.
Lúc anh vừa đặt người xuống chiếc ghế xoay ở bàn làm việc, điện thoại bỗng rung lên từng hồi. Anh khẽ liếc nhìn màn hình, thấy tên người gọi thì hơi nhíu mày, trực giác cho anh biết rằng sắp có chuyện không hay rồi. Khiêm Dạ Hiên vẫn bình tĩnh nhấc máy, giọng đều đều:
“Có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012266/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.