Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà đã đến tháng một rồi. Thành phố vẫn chìm trong mùa đông dài lạnh lẽo nhưng dường như lại vì sự tất bật của con người mà trở nên ấm áp hơn. Trên con đường rộng lớn phía trước mặt, hàng chục, hàng vạn người đua nhau đi lại, khung cảnh nô nức quen thuộc của những ngày cuối năm. Cây cối còn vùi mình trong băng tuyết, vươn cao những cành lá khẳng khiu.
Tại biệt thự rộng lớn của Trương gia, người làm đi đi lại lại, hết treo cái này lại lau chùi cái kia, hiếm khi được ồn ào như bây giờ. Dì Liêu gọi với:
“Uyển Đồng, lấy hộ dì cái bình hoa kia với.”
“Dạ.”
Châu Uyển Đồng nhanh chân chạy vào bếp, nhón chân lên để lấy bình hoa trên kệ cao, lập tức đem ra cho dì Liêu rồi tiếp tục làm việc. Cô lấy cái ghế gỗ đặt dưới chân, sau đó đứng lên để treo lồng đèn.
Khiêm Dạ Hiên sửa soạn xong, bước xuống thấy cô thì nhíu mày, đứng từ xa hạ giọng bảo:
“Nhà hết người? Cô leo lên đó làm gì?”
Châu Uyển Đồng nghe thấy tiếng anh thì giật mình, suýt nữa đã té ngã. Cô thở phào một hơi, nhìn xuống anh, nói:
“Tại mọi người đều đang làm việc cả rồi. Tôi cảm thấy việc này...tự mình làm được.”
Giọng nói cô nhỏ dần, bởi vì cô phát hiện anh đang tiến gần về phía mình. Châu Uyển Đồng lập tức ngồi thụp xuống, dõi mắt nhìn anh. Khiêm Dạ Hiên đưa tay giữ chân ghế, thờ ơ nói:
“Xuống đi.”
Cô ngớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012268/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.