Khiêm Dạ Hiên đến công ty từ sớm, gương mặt lạnh như băng thường ngày càng thêm xa cách. Anh vừa vào phòng họp, nhân viên ngồi hai bên lập tức cảm nhận được nhiệt độ bất thường, thái độ nghiêm túc hơn hẳn, không dám hé miệng nói nửa lời thừa thãi. Bộ phận kế toán báo cáo doanh thu quý, thấy anh nhíu mày thì thở hắt một hơi, dõi mắt nhìn anh. Khiêm Dạ Hiên xoa xoa thái dương, chống tay lên cằm, lãnh đạm nói:
“Tiếp tục đi.”
Vị trưởng phòng nghe thấy anh không phàn nàn gì thì mừng rỡ, vội vàng ngồi vào chỗ để người khác lên tiếp tục báo cáo. Cứ thế, họ lên rồi lại xuống hết mấy lượt. Gương mặt anh vẫn lộ rõ vẻ nhàm chán như thế, nhưng đáy mắt đã tối đen từ bao giờ. Khiêm Dạ Hiên ngồi hết hai tiếng đồng hồ, sau đó quay lưng bỏ ra ngoài. Mấy người bên trong liền thở phào nhẹ nhõm, kéo tay nhau mà nói:
“Ông có để ý không, hình như năm nào tới ngày này, giám đốc của chúng ta đều khó chịu ra mặt.”
“Có phải là ngày gì đặc biệt không nhỉ? Sinh nhật hay ngày kỉ niệm gì đó? Mà cho dù là vậy thì cũng phải vui vẻ chút chứ, sao lại nhìn ủ dột thế kia?”
“Lúc nãy lên báo cáo thật sự là dọa chết tôi rồi.”
Kính Phong bỏ quên tập tài liệu trên bàn, liền quay lại lấy, tình cờ nghe thấy những lời này, hai mày nhíu chặt lại, phóng cho bọn họ một ánh nhìn cay nghiệt. Đám nhân viên nhiều chuyện kia lập tức im bặt, lẳng lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012237/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.