Châu Uyển Đồng về phòng thay đồ, tâm trí như đặt trên mây, đôi mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô vào bếp pha cho mình một ly trà gừng, uống cho ấm bụng. Cô cầm ly thủy tinh trên tay, từ từ tiến về sofa mà ngồi xuống. Đồng hồ đã điểm mười một giờ, mưa vẫn chưa dứt hẳn, vẫn còn lâm râm, không khí vì thế cũng lạnh thêm một chút. Châu Uyển Đồng lấy thêm chiếc áo mỏng khoác vào, xoa tay trên thành ly, mắt vẫn ngóng ra ngoài. Khuya vậy rồi anh vẫn chưa về, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Khiêm Dạ Hiên từ từ đứng dậy, lê từng bước trở về chỗ để xe. Toàn thân anh không còn chút hơi ấm, môi mỏng tái nhợt, đến cả hơi thở cũng lạnh buốt. Lúc anh về tới Trương gia đã là mười một giờ rưỡi. Châu Uyển Đồng nghe tiếng xe, lập tức chạy vọt ra. Anh bước xuống xe, ngước mắt nhìn cô qua màn mưa. Cô đứng ngược sáng khiến phía sau lưng như phát ra tia nắng ấm áp, khiến anh bất giác muốn đưa tay đón lấy.
Anh không cầm theo ô, cứ thế bước thẳng vào nhà. Châu Uyển Đồng nhìn anh cả người ướt sũng, mái tóc ẩm ướt rủ xuống che mắt, bộ âu phục dính nước bó sát vào người. Cô tiến tới gần, bộ dạng lo lắng không thôi, lên tiếng hỏi han:
“Cậu chủ, anh...anh chẳng phải đi xe hơi sao? Sao lại bị ướt thế này?”
Cô sốt ruột đến mức tay vung loạn xạ, chẳng biết nên để vào đâu, bộ dạng bất lực vô cùng. Khiêm Dạ Hiên nhìn cô, tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012240/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.