Khiêm Dạ Hiên và Tiêu An ngồi ăn, tán gẫu với nhau vài câu. Cậu ta luôn là người bắt chuyện trước, anh chỉ ngồi hưởng ứng mà thôi, không lắc đầu thì cũng gật đầu, lâu lâu mới nói ra một câu ngắn củn.
“Cậu đợi chút, tôi đi vệ sinh.”
Tiêu An nói xong lập tức rời đi. Anh một mình ngồi đó, thản nhiên cắt miếng gan ngỗng bé tí trên đĩa mình, chậm rãi thưởng thức. Đột nhiên, từ đằng xa vọng lại tiếng bước chân, không nhanh không chậm. Khiêm Dạ Hiên tinh tế nhận ra ngay, động tác không hề dừng lại, đáy mắt cũng điềm tĩnh đến lạ thường.
“Không ngờ ở đây vẫn có thể gặp được anh, Khiêm Dạ Hiên!”
Anh đặt dao nĩa xuống, đưa tay lấy khăn lau miệng, dáng vẻ đạo mạo, sau đó nhấc ly uống một ngụm rượu, chậm rãi hỏi:
“Tình cờ đến?”
Hoàn Khải Luân nhếch môi cười đểu, hỏi lại:
“Anh nghĩ sao?”
Khiêm Dạ Hiên ngả người ra sau ghế, tay đặt lên đùi.
“Nói!”
Hắn đàng hoàng bước tới trước mặt anh, hai tay đút vào túi, từ trên nhìn xuống với vẻ trịnh thượng, khiến người ta nhìn phát ghét.
“Thế nào? Cảm giác bị người khác cướp đi món đồ của mình, thích chứ?”
Anh cong môi cười, toàn thân phát ra tia lạnh lẽo, liếc mắt nhìn Hoàn Khải Luân, hàm ý khinh bỉ hiện rõ mồn một, rõ ràng là không đặt hắn ta trong mắt.
“Chỉ có chút bản lĩnh này mà đã vội vã đến đây khoe khang sao?”
Hắn ta nghe anh nói móc thì có chút tức giận, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-ma-tuong-tu/3012235/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.