Sáng hôm sau lúc Mạc Thiệu Khiêm tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, cổ họng khô rát như muốn nứt ra. Anh day day huyệt thái dương, cố nhớ lại tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cửa phòng bật mở, Giai Kỳ bê một bát canh giải rượu vào, cô thấy anh đang ngồi trên giường, vẻ mặt mệt mỏi.
"Anh uống một chút đi." Giai Kỳ ngồi xuống giường, cầm chén canh lên đưa cho anh.
Anh nhận chén canh từ tay cô, ngoan ngoan ngoãn ngoãn đưa lên miệng uống, vừa uống vừa đưa mắt nhìn cô, ánh mắt ngái ngủ quyến rũ đến mức khiến cô đỏ mặt.
Anh đặt bát canh vào chiếc khay rồi đưa tay cầm khay đặt xuống bàn.
"Ơ?" Giai Kỳ chớp chớp mắt nhìn anh, một giây sau liền bị anh kéo vào lòng.
Anh ép cô vào ngực mình, vòng tay siết chặt, cô ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng và mùi bạc hà đặc trưng trên người anh, mùi hương quen thuộc khiến cô thả lỏng người.
Mạc Thiệu Khiêm vỗ nhẹ lưng cô, ru cô vào giấc ngủ. Cô dụi dụi vào lòng anh, vòng tay qua ôm anh, cảm giác ấm áp cùng những cái vỗ nhẹ của anh khiến cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
"Bru bru" tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô giật mình, mày kiếm Mạc Thiệu Khiêm khẽ nhíu lại.
Cô với lấy điện thoại, gạt nút nghe.
"Chị dâu họ, chị lỡ hẹn 10 phút rồi đấy, chị đang làm gì vậy?" Trần Nguyệt Nhi vừa thấy cô bắt máy liền hỏi.
"Đợi chị 10 phút nữa, chị tới ngay đây." Giai Kỳ vừa dụi mắt vừa nói.
Cô rời khỏi vòng tay Mạc Thiệu Khiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1404986/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.