Ngày 1X tháng X, hôn lễ của Mạc Tử Đồng và Trần Nguyệt Nhi được tổ chức.
Giai Kỳ dậy từ sớm, tắm rửa sạch sẽ xong liền đi tới tủ quần áo lục lọi một hồi.
Cô quay đầu nhìn Mạc Thiệu Khiêm đang chống tay nằm trên giường, vẻ mặt không biết phải làm sao.
"Hình như em quên mua váy dự tiệc rồi thì phải..."
Mạc Thiệu Khiêm khẽ cười, cô nhóc này chỉ lo cho Trần Nguyệt Nhi mà không nghĩ tới bản thân mình, cũng may là anh đã có chuẩn bị từ trước.
Anh xuống giường, lôi trong ngăn kéo ra mấy chiếc hộp màu xanh dương đậm, đưa cho cô.
Cô đón lấy, mở nắp ra, lôi từ trong chiếc hộp đầu tiên ra một chiếc váy ngang vai màu trắng dài tới đầu gối, thân váy khảm kim tuyến lấp lánh. Chiếc hộp thứ hai là một đôi giày cao gót đế vuông trong suốt và một chiếc túi cầm tay loại bé. Chiếc hộp thứ ba là một bộ trang sức đơn giản, từ khuyên tai tới vòng cổ đều lấp lánh lấp lánh như ánh sao trên trời.
Cô ngước đôi mắt to tròn long lanh của mình lên nhìn anh, cười tới đáng yêu.
"Có thích không?" Mạc Thiệu Khiêm mỉm cười nhìn cô, ánh mắt mong chờ câu trả lời. Đây là lần đầu tiên anh tự tay chọn đồ cho phụ nữ, anh cũng không tự tin lắm về mắt thẩm mỹ của mình, không biết cô có thích hay không.
"Thích." cô gật mạnh đầu khiến nụ cười trên môi anh càng sâu.
"Bà xã thích là được rồi." anh cúi xuống hôn nhẹ vào trán cô.
Cô mím môi đỏ mặt ôm mấy chiếc hộp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1404987/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.