Khác với điều Trần Nguyệt Nhi nghĩ, Giai Kỳ hoàn toàn không để ý tới Mạc Tử Đồng mà vui vui vẻ vẻ ăn phần của mình, trong bữa ăn cô cũng chỉ đáp lại mấy lời của Mạc Tử Đồng rồi thôi, tâm trí hầu hết đều tập trung vào nồi lẩu.
Vì thế Trần Nguyệt Nhi cũng trở nên thân thiện hiền lành hơn, ác cảm lúc đầu với Giai Kỳ cũng tan biến hết.
- --
"Chị dâu họ, có thời gian em sẽ tới tìm chị cùng đi dạo phố." Trần Nguyệt Nhi ngồi trong xe, cười nói với cô.
"Được." Giai Kỳ cũng cười.
Mạc Tử Đồng luyến tiếc nhìn Giai Kỳ rồi cười nói: "Tạm biệt."
Giai Kỳ cũng cười đáp lại.
Chiếc xe Ferrari màu vàng của Mạc Tử Đồng lái đi, Giai Kỳ vươn vai một cái rồi nói với tứ đại vệ sĩ đứng đằng sau.
"Chúng ta về thôi."
- --
11 giờ 30 tối, Giai Kỳ nhìn đồng hồ trong điện thoại rồi lại nhìn ra cửa, lông mày khẽ nhíu lại.
Anh nói bạn thân của anh từ nước ngoài trở về, đám bạn cấp 3 của anh tụ tập nên sẽ về muộn một chút, bảo cô không cần đợi cơm, nhưng bây giờ đã muộn lắm rồi, liệu anh có say tới mức không về được không?
Thấy Giai Kỳ thấp thỏm không yên, bác Trương liền nói: "Thiếu phu nhân, thiếu gia sẽ biết chừng mực, xin cô đừng lo lắng quá, nên đi ngủ sớm thì hơn, sức khỏe vẫn quan trọng."
"Vâng." cô đáp rồi đứng dậy, đang chuẩn bị lên lầu thì một chiếc xe đỏ chót lái vào biệt thự.
Mạc Thiệu Khiêm mở cửa bước xuống, chân xiêu xiêu vẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1404985/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.