Lúc Mạc Thiệu Khiêm nghe tin, vội vàng cầm áo chạy ra xe, bỏ lại cuộc họp quan trọng, lao xe như bay đến bệnh viện.
"Vợ tôi sao rồi?" anh túm lấy vị bác sĩ tầm 70 tuổi đang đứng cạnh giường, vẻ mặt kích động.
"Cô..cô nhà không sao, anh cứ bình tĩnh."
Lúc bấy giờ anh mới thở nhẹ ra một hơi, nhìn cô gái đang nằm ngủ ngon lành trên giường, trên trán có một miếng găng gạc thấm máu.
Anh nhíu mày, vuốt nhẹ lên băng gạc.
Dương Nhất Hàn chạy vào, thở hồng hộc: "Bos...Boss. Anh đi nhanh quá.."
Mạc Thiệu Khiêm quay mặt lại, sát khí bắt đầu tỏa ra càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nặng.
Ấy ấy ấy, anh lại làm gì sai rồi sao?
"Đi điều tra xem ai làm chuyện này." giọng anh lạnh tanh khiến Dương Nhất Hàn rùng mình một cái, vội vàng dạ dạ rồi chạy đi.
Giai Kỳ tỉnh dậy, đôi mắt vừa mở ra đã thấy Mạc Thiệu Khiêm ngồi ở bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, đan xen một chút lo lắng.
"Dậy rồi?"
Cô gật đầu, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: "Từ Hạo Hiên đâu?"
"Hỏi hắn ta làm gì?" anh híp mắt phượng, lộ rõ vẻ nguy hiểm.
"Anh ấy cứu em."
Vẻ mặt anh lúc bấy giờ mới hòa hoãn một chút.
Chân cô bị trật khớp lúc ngã, anh đành dìu cô xuống giường, hai người tới phòng Từ Hạo Hiên, mở cửa thấy anh đang nằm trên trên giường, có vẻ vừa mới tỉnh dậy.
"Anh Từ, anh ổn chứ?"
"Anh không sao." Từ Hạo Hiên nhìn thấy cô không sao, tâm trạng liền tốt lên mấy phần.
"Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1404947/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.