Giai Kỳ mở cửa vào trong phòng Mạc Thiệu Khiêm, thấy anh đang chăm chú ngồi trước máy vi tính gõ phím, khuôn mặt tuấn mĩ lúc chuyên tâm thật cuốn hút.
"Lại đây." giọng anh trầm thấp gọi cô.
Cô chạy lại chỗ anh, đặt hộp giữ nhiệt lên trên bàn: "Em có hầm canh xương."
Thấy cô không vui vẻ nhí nhảnh như bình thường, anh kéo tay cô để cô ngồi trên đùi mình, hỏi:
"Đang tức giận?"
"Bị người ta gọi là cháu, có được tức giận không?" cô phùng miệng, vẻ mặt cực kì bất mãn.
Anh cười: "Ai dám gọi bà xã của anh là cháu?"
"Nhân viên của anh."
"Là ai? Anh liền đuổi việc người đó."
"Không được đuổi việc, em không muốn cô ấy mất công ăn việc làm."
"Vậy bà xã muốn anh xử thế nào."
"Em muốn thơm thơm." cô bĩu môi, không biết từ lúc nào cô luôn nhớ tới anh, trong đầu chỉ toàn hình bóng anh, đặc biệt nhớ tới vòng ôm của anh, nhớ tới nụ hôn của anh. Chỉ cần anh cười một cái tâm trạng cả ngày của cô liền trở nên vui vẻ, anh nhíu mày một cái cô sẽ rất buồn bực.
Anh tròn mắt, trong tất cả các khả năng anh nghĩ tới hoàn toàn không có câu nói này.
Ngỡ ngàng một lúc anh liền cười, thơm nhẹ vào má cô: "Chiều em."
Cô cười ngọt ngào.
Từ khi chị đại ra về, không biết nói cái gì, Tổng Giám đốc cứ cười tủm tỉm mãi không thôi. Dọa anh và mọi người trong phòng họp một phen hết hồn.
- ---
Ở nhà không có việc gì làm, Giai Kỳ cùng Phương Dư Khả đi mua sắm, đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1404946/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.