Cô lật chăn, định bước xuống giường giảng hòa. 
Thấy cô vợ nhỏ chuẩn bị xuống giường, Mạc Thiệu Khiêm vội chạy tới ấn cô, kéo chăn đắp cho cô. 
"Ngoãn ngoãn nằm im." anh vừa kéo vừa nhắc nhở, quên luôn rằng chân mình cũng đau. 
Hà Dung Chỉ cũng vội vàng đi tới, xem xét cái trán của cô: "Tiểu Kỳ à! Sao lại thành ra thế này? Là ai đã đẩy con?" 
"Có đau không con? Ai đẩy con cứ nói thẳng ba nghe." Mạc Sùng Quang lo lắng nhìn cô con dâu nhỏ nhà mình. 
Ông nội chống quải trượng đi tới, nhìn Mạc Thiệu Khiêm: "Đã điều tra là ai làm chưa?" 
"Chưa ạ." Mạc Thiệu Khiêm đáp. 
Giai Kỳ cười haha, tại sao mọi người không nghĩ đơn giản rằng cô chỉ bị trẹo chân ngã hoặc không cẩn thận bị ngã, mà lại suy luận theo lối có uẩn khúc thế này? 
"Giai Kỳ, đây là ba của ba, tức là ông nội con." Mạc Sùng Quang giới thiệu. 
"Ông nội." cô cười ngọt ngào chào ông. 
Ông gật gật đầu, hình như rất vừa mắt cô cháu dâu này. 
"Cháu dâu, thằng oắt này dám bắt nạt cháu, cháu cứ nói với ông, ông sẽ dạy dỗ nó một trận." Mạc Cửu Chương nói, quay sang lườm Mạc Thiệu Khiêm cảnh cáo. 
"Anh ấy đối xử với cháu rất tốt, ông yên tâm. Nếu anh ấy có đánh có mắng cháu, cháu nhất định sẽ gọi cầu cứu ông đầu tiên." Giai Kỳ cười đến đáng yêu. 
"Tiểu Kỳ! Đây là chút hoa quả ba mẹ và ông mang tới, còn có canh gà mẹ vừa nấu xong, con uống nhanh kẻo nguội." Hà Dung Chỉ vừa nói vừa lấy chiếc hộp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-vo-anh/1404948/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.